Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 52: Kiếp sau, tớ sẽ bù đắp thay cho cậu




Tại bờ sông, phía trên bậc thang là hàng trăm người, trên mặt mang nhiều ý vị khác nhau, hứng thú có, mong chờ có, khinh thường có, hài lòng có, bởn cợt có và thông cảm cũng có. Đầy tiếng xì xào to nhỏ, và ánh mắt họ đều cùng hướng về một phía đối diện, nơi xa xa ở chiếc cầu được lắp bằng từng chồng đá to nhỏ khác nhau trải dài ra tận gần giữa dòng sông lạnh giá ngoài kia.
Và trên đoạn "cầu" đá đó, ẩn hiện một bóng hình nhỏ bé nhưng mạnh mẽ chống trọi lại từng đợt gió lạnh lẻo, từng ánh mắt của cả trăm người đang đổ dồn về phía mình. Dịch Dao mở to mắt trừng từng khuôn mặt mà cô luôn nhớ rõ, chính là đám "bạn" đã ức hiếp cô những tháng ngày qua.
......
- Các người chưa từng biết mùi vị
giết người là thế nào đúng chứ?
Âm thanh khàn khàn, ánh mắt âm u đầy thống khổ. Dịch Dao hắng giọng nói lớn.
Đáp lại cô chỉ là những tiếng cười giễu cợt, lời nói đùa bỡn:
- Gì chứ, tôi đã giết người lúc nào chứ.
- Lại tính làm trò gì nữa sao!
- Chắc nó muốn thoát tội giết người đó mà!
.....
Dịch Dao cười lạnh nhìn bọn họ: vậy thì hôm nay tôi sẽ cho các người biết cảm giác giết một người là như thế nào.
- Tôi không biết ai hại chết Cố Sâm Tương, nhưng hung thủ giết chết tôi chắc chắn các người biết rồi đấy!
.....
- Dịch Dao, mau quay lại đây, đừng làm chuyện dại dột!
Cố Sâm Tây gào thét, bất lực nhìn đến cô nhưng đáp lại cậu chỉ là sự "phủi" ra.
- Cậu mặc kệ tớ!
Dịch Dao chậm chân quay người về phía đầu "cầu", ánh mắt xa xăm nhìn đến con đường phía trước, chân bắt đầu động..
.....
- Dao Dao!
Ngay giây phút ấy, Dịch Dao không khỏi điếng người, cô run run nhìn về phía phát ra tiếng gọi mình lúc nãy..
Bình Nhất Tâm vừa tới đã thấy một màn đáp trả của Dịch Dao đối với bọn họ. Nhìn tình hình mà tiếc hận cảnh tượng trước mắt. Nghe toàn bộ sự ức hiếp của bọn họ đối với Dịch Dao, cô thật sự hận không thể tiến đến một tay bóp nghẽn cổ họng từng người đang mang nụ cười đểu cợt không có chút gì gọi là hối hận cho việc làm của mình.
Đường chính có vẻ không ổn nên Bình Nhất Tâm tìm đến con đường khác tiếp cận đến Dịch Dao. Chính là cô mặc kệ các vách đá cận kề gần mặt sông, băng qua từng đợt, trong khi tất cả không chú ý đến đây, cô đã cơ hội mà tiến gần hơn đến chiếc "cầu" đá kia, chông chênh mà leo lên phía trên cầu dù quần áo đã bị ướt nửa người, cách Dịch Dao một đoạn không xa mấy.
.....
- Bình Nhất Tâm giọng có chút giận dữ cùng gấp gáp: Cậu đang làm gì vậy, cậu mau vào đây cho tớ.
- Dịch Dao mặt ái ngại nhìn cô, giọng thều thào: xin lỗi A Tâm, có lẽ không kịp nữa rồi.
- Bình Nhất Tâm: cái gì gọi là không kịp. Cậu đừng có nói nhảm, vào đây cho tớ. Không lẽ đến cả tớ cậu cũng không tin sao?
- Dịch Dao mím môi chân lại động thêm lần nữa: Xin lỗi...
Bình Nhất Tâm hoảng hồn hét lớn: Dao! Cậu nói là sẽ bù đắp cho tớ mà, sao bây giờ lại nuốt lời thế hả?
Giữa tình thế cấp bách này, không khí như cô đọng khiến từng nhịp thở ngổn ngang, không ai dám thở mạnh hơi nào. Tề Minh cùng Cố Sâm Tây im lặng tập trung vào 2 người, họ tin Bình Nhất Tâm nhất định sẽ làm được.
......
- Dao, cậu còn nhớ hôm đó cậu hỏi tớ rằng tớ muốn làm ánh sáng nào không? Lúc đó tớ đã trả lời rằng tớ muốn làm ánh sáng của chiếc đèn dầu.
Bình Nhất Tâm ảm đạm cười khổ. Dịch Dao ngưng thần nhìn cô mắt không động.
- Cậu biết không, mặt trời có thể mang đến cho cậu ấm áp, ánh sáng tốt nhất, sáng nhất, nhưng nó lại chỉ chiếu rọi cho cậu vào ban ngày, còn mặt trăng thì lại là ban đêm. Và hơn hết, chúng đều là ánh sáng của tất cả mọi vật không chỉ riêng ai.
- Còn đèn dầu, dù chỉ là một ánh sáng nhỏ bé nhưng sẽ là thứ chỉ cần cậu muốn thì nó sẽ soi sáng cho cậu mỗi khi cậu cần dù là lẫn ngày đêm, và còn có thể soi sáng ở những nơi tối tăm nhất, sâu thẳm nhất, nơi mà đến cả ánh sáng chói chang nóng rực như mặt trời cũng không thể chiếu tới. Mỗi một chiếc đèn dầu chỉ soi sáng và thuộc về người giữ nó.
- Dao, chỉ cần cậu tin tưởng, thì tớ nguyện dùng ánh lửa nhỏ này bên cạnh cậu, chiếu sáng cho cậu đến khi nào "cạn kiệt" tới giọt dầu cuối cùng.
- Dao, tớ biết điều này thật ngu ngốc và lệch lạc, nhưng tớ thật sự muốn cùng cậu, tớ yêu cậu!
- Ở lại với tớ được không Dao Dao?
Bình Nhất Tâm khẽ cười, giọng nói nhẹ dịu, ánh mắt giờ đây chỉ in sâu một bóng hình trước mặt, những thứ xung quanh như bị cô bỏ lại.
.....
Dịch Dao mím môi chặt hơn, nước mắt rưng rưng đang được nàng kiềm chặt. Nàng biết chứ, nàng nhận ra chứ, từng cử chỉ của cô nàng đều khắc sâu vào trí nhớ, và hơn ai hết nàng luôn cảm thấy hạnh phúc vì những điều trên. Và ngày hôm qua nàng đã nghe toàn bộ lời nói mà Bình Nhất Tâm dành cho nàng, tuy vậy Dịch Dao cũng chỉ có thể im lặng giả vờ ngủ. Không ngờ rằng Chỉ mới một ngày thôi, mà chuyện đã tới nông nổi này.
.....
- Gì chứ, không ngờ Bình Nhất Tâm lại là như vậy a!
- Tớ biết ngay là 2 người bọn họ có vấn đề mà!
.....
Tiếng xì xầm lại nổi lên không khỏi khiến vài người rối ren nhưng cũng hứng thú với tình hình này. Tề Minh thì chỉ im lặng nhìn bọn họ, cậu cũng khá ngạc nhiên khi Bình Nhất Tâm lại đối với Dịch Dao như vậy, cậu một nửa cho rằng đây chỉ là diệu kế nhất thời đề Bình Nhất Tâm khuyên nhủ Dịch Dao trở lại, một nửa lại cho rằng lời nói của Bình Nhất Tâm là thật.
Cố Sâm Tây cũng không ngạc nhiên gì mấy, tình thế này cậu cũng đã từng suy đoán chỉ là không ngờ điều mình nghĩ lại là sự thật, chỉ cười khổ nhìn bọn họ.
......
Bình Nhất Tâm gào thét chặn lại lời bàn tán xì xào đã chuyển qua mình, cô đưa mắt nhìn bọn họ như muốn "huyết tẩy" cả mảnh người đông đúc nơi trên cao kia. Ngữ khí vạn phần giận dữ:
- Lũ khốn các người im hết cho tôi. Các người nghĩ mình thanh cao m, tốt lành lắm ư. Các người chỉ là lũ rác rưởi, luôn chìm dưới đáy xã hội muốn lôi kéo chúng tôi xuống cùng mà thôi.
- Nếu hôm nay Dịch Dao xảy ra chuyện gì, các người đừng mong thoát khỏi liên quan. Tôi chắc chắn sẽ cho từng người một cảm nhận được địa ngục trần giang là thế nào. Các người cứ đợi đó và ảo mộng cho cái cuộc sống màu hồng hiện tại đi, rồi tôi sẽ xé toạc nó ra, nhấn chìm các người vào cái địa ngục mà các người đã tạo ra cho chúng tôi.
....
Bình Nhất Tâm lúc này thật sự nóng giận, bao nhiêu lời nói, uất hận đều được cô nói ra hết. Kể cả các giáo viên có mặt tại đây cô cũng chẳng thèm liếc mắt tới.
......
- A Tâm...
Dịch Dao khẽ gọi đến, ánh mắt như thấu hiểu như chấp nhận, bình thản nói:
- Nếu có kiếp sau, tớ.. sẽ bù đắp thay cho cậu nhé!
- Không, tớ muốn bây giờ, tớ muốn sau này, tớ muốn kiếp này, Dao!
Bình Nhất Tâm trừng mắt giọng không thể gấp hơn.
Dịch Dao cười mỉm nhìn cô, cuối cùng vẫn là lựa chọn dứt khoát xoay người, chân chạy thẳng về phía trước, nơi dòng nước lạnh lẽo đang dập dờn trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.