Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 56: Tỉnh




Từ ngày bọn người Đường Tiểu Mễ bị đưa đi, cả trường Hoà Bình như được chuyển qua một trang giấy mới, không khí lâm vào tình trạng êm đềm hơn thẳng, chẳng còn những tiếng cười châm chọc, lời nói phỉ bán ác ý của những kẻ bắt nạt, mà hay vào đó là sự vui vẻ hoạt bát của mọi học sinh.
Đối với sự bình dị này, Bình Nhất Tâm tâm trạng cũng khá hơn đôi chút, không cần mỗi ngày bắt gặp những cảnh bạo lực của bọn người kia. Dường như khi mọi chuyện được làm lớn ảnh hưởng đến cả giới truyền thông, các phụ huynh cũng đã chịu chú ý quan tâm đến con em họ hơn, thành ra nhưng kẻ có ý xấu cũng đã biết lặng tiếng và những vấn nạn bạo lực học đường cũng đã giảm xuống đáng kể.
Lại một ngày bình yên trôi qua, Bình Nhất Tâm sau khi rời trường thì cũng mệt mỏi trở về nhà Muốn nằm nghỉ ngơi. Chợp mắt không được bao lâu thì bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên. Bình Nhất Tâm mơ màng cầm điện thoại lên xem thì thấy người gọi là Lâm Hoa Phượng. Cô dụi mắt, bắt máy, giọng mang vài nét mệt mỏi: Alo!
Bên kia đầu dây vang lên tiếng thở gấp, giọng có chút nghẹn: Nhất Tâm.. Dịch Dao..con bé tỉnh rồi..!
Bình Nhất Tâm mở to mắt, ngay phút chốc dáng vẻ mệt mỏi kia liền biến mất mà thay vào đó là sự bức xúc mừng rỡ, giọng nhanh nhẩu: được, con qua liền!
Nói rồi, cô mau chóng đi thay một bộ quần áo mới, chỉnh lại tóc tai, vội lấy xe chạy thật nhanh đến bệnh viện.
.....
Bình Nhất Tâm tâm trạng mừng rỡ, chân không tự chủ cứ chảy thẳng một đường đến cửa phòng bệnh, cô ngừng lại thông qua khuôn cửa nhỏ nhìn vào bên trong, một bóng người yếu ớt đang ngồi tại giường bệnh, da dẻ vẫn còn xanh xao, khuôn mặt đang hiện lên nụ cười yếu ớt đối với người đối diện.
Bình Nhất Tâm tay nhẹ mở ra cánh cửa, chân chậm chạp bước vào. Lâm Hoa Phượng thấy cô đã đến, vui mừng đi tới dìu dắt cô lại gần, giọng bà không che dấu được sự vui mừng: Nhất Tâm đến đây!
- 2 đứa từ từ nói chuyện, ta đi mua chút cháo cho Dịch Dao!
Nói rồi bà rời đi ngay. Bình Nhất Tâm cũng chậm rãi đi tới. Nhẹ giọng:
- Cậu..tỉnh rồi..!
Dịch Dao khẽ nhếch miệng, nụ cười yếu ớt nhưng đôi phần ngọt ngào: ừm!
Bình Nhất Tâm vẫn là không kiềm chế được, kích động lao thẳng vào ôm trầm lấy nàng, khoé mắt đỏ ửng: Tên ngốc nhà cậu, sao cậu dám liều mạng vậy hả. Cậu biết lúc đó tớ sợ thế nào không, cậu có chuyện gì làm sao tớ chịu nổi hả. Đến cả tớ cậu cũng không cần luôn sao?
Bình Nhất Tâm ngữ khí thập phần giận dữ nhưng pha lẫn sự uất ức, hống giận nói lớn.
- Chẳng phải đã bảo mọi chuyện sẽ ổn nhanh thôi rồi sao, tại sao cậu cứ tự làm theo ý bản thận vậy hả, chúng ta.. còn chưa dạo chơi đủ mà, cậu còn chưa nếm thử vị các món ngon của tớ mà.. sao cậu lại nhẫn tâm với tất cả như vậy chứ?
......
Dịch Dao để yên cho cô chút hết sự nặng nề kia, nàng đưa vay vuốt ve tấm lưng không ngừng run rẫy của cô, mặt dụi vào bờ vai mà nàng cho là êm ấm nhất mà mình biết. Sau cùng thì Bình Nhất Tâm cũng buông cô ra, điều chỉnh lại tâm tình.
Dịch Dao khẽ cười, đưa tay nhéo nhẹ mặt cô, thấp giọng: nháo đủ rồi?!
- Hừ.. tại ai hả?!
Bình Nhất Tâm liếc nhẹ cô, thân thể tách ra xa hơn một chút.
- Từ giờ tớ sẽ nấu đồ ăn vỗ béo lại cậu. Nhìn đi, gầy trơ xương luôn rồi, xấu thế này ai mà thèm đây.
- Dịch Dao nhíu mắt: xấu lắm hả?!
- Bình Nhất Tâm: ừa xấu lắm.
- Dịch Dao nhíu chặt hơn: không ai thèm luôn sao?
Bình Nhất Tâm nhìn lại Dịch Dao, không nghĩ mới tỉnh lại thôi đã trưng bộ mặt nhởn nhơ này ra rồi. Cô hậm hực tiến gần, 2 tay nhéo nhẹ má nàng, giọng hăm doạ:
- Sau khi tỉnh lại có vẻ bạo gan nhiều hơn rồi nhỉ?
- Đ-Đau...
- Bình Nhất Tâm: còn thế nữa không?
Dịch Dao đáng thương lắc đầu, Bình Nhất Tâm buông tay, liếc cô không thèm đôi co.
Dịch Dao khẽ cười, không trêu chọc, muốn hỏi thăm về tình hình sau khi xảy ra chuyện này. Bình Nhất Tâm kể sơ qua vài chi tiết cho nàng nghe. Dịch Dao chỉ thờ ơ gật đầu xem như hiểu, cũng không quá hỏi về Đường Tiểu Mễ hay bạn bè của cô ta.
Lúc này thì Lâm Hoa Phượng cũng trở về, trên tay là một hộp cháo còn nóng thổi và một ít trái cây. Bà vui vẻ đi tới.
Bình Nhất Tâm dành lấy hộp cháu, nhanh miệng: để mình giúp cậu ăn.
Dịch Dao lắc đầu muốn từ chối nhưng bị cô trừng mắt thì cũng ngoan ngoãn ngồi yên để cô đút cháo cho mình. Còn Lâm Hoa Phượng chỉ cười trừ 2 người, bà lấy trái cây ra đem đi rửa sạch rồi gọt vỏ.
Dịch Dao ít thấy khi nào Lâm Hoa Phượng lại nhiệt tình chu đáo như bây giờ, đây thực sự là sự biến chuyển khá lớn đối với cô cũng như mẹ mình. Thấy bà đã trở lại dáng vẻ vốn có lúc cô còn nhỏ, trong lòng ấm áp không thôi. Nếu như vì chuyện này mà mọi thứ lại trở về tốt đẹp như ban đầu, Dịch Dao thực sự không hối hận chút nào.
Bình Nhất Tâm thấy nàng hờ thẩn, lấy tay lay người nàng: sao vậy, cháo không ngon sao, hay còn nóng?
Dịch Dao lắc đầu cười mỉm: cháo ngon lắm..
- Bình Nhất Tâm: vậy thì ăn nhiều vào, như vậy mới nhanh khoẻ lại được.
- Ân~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.