Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 57: Bạn cũ




*Két*
Cánh cửa mở ra, Dịch Dao khẽ hít ngụm khí điều chỉnh tâm tình, trong nhà một luồng khí mát mẻ mang hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bay ra, Dịch Dao ngơ ngác nhìn ngôi nhà của mình đã ở mười mấy năm nay, không biết có phải do cô đã lâu không về đến hay nó đã thực sự thay đổi quá nhiều.
Cả căn nhà được dọn sạch sẽ, vài đồ đạc đã được thay đổi vị trí, còn có những thứ đồ đã biến mất thay vào đó là những thứ mới mẽ nhưng lại thủ dụng hơn rất nhiều.
Dịch Dao nhìn xơ qua một lượt, không thấy chiếc giường mà mẹ cô vẫn thường hay mát-xa cho khách đã biến mất, thay vào góc đó là một bộ sofa tuy không phải hàng hiệu gì nhưng nhìn chung vẫn là êm ái.
- Dịch Dao thấp giọng ngạc nhiên nhìn bà: mẹ..sao nhà mình lại...
Lâm Hoa Phượng nhìn cô ngỡ ngàng, cũng vui vẻ nói: trong thời gian con còn nằm viện, ta đã dùng số tiền mà nhà trường cùng với bên phía gia đình con bé Đường Tiểu Mễ kia, sửa sang lại một chút.
- À.. chiếc giường đó ta cũng đã bán đi rồi..
Ngừng một chút, bà lại nói: từ giờ ta sẽ tìm một công việc khác để làm.
Dịch Dao mở to mắt nhìn mẹ cô, bà đã thay đổi rồi, cuối cùng thì cô cũng đã có thể cảm nhận được cái nơi gọi là "nhà" này đã trở lại như ban đầu, không còn mảnh u ấm trầm thấp như ngày nào. Dịch Dao đỏ mắt, giọng uất nghẹn: mẹ..
Lâm Hoa Phượng biết cô xúc động, bà nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô, giọng nhỏ nhẹ: mừng con về nhà..con gái!
______________________
Trong thời gian này, Dịch Dao vẫn chưa đi học lại liền, cô muốn ở nhà gần gủi hơn với mẹ mình một chút, vì cũng đã lâu lắm rồi, cô không được gần gủi với bà như thế này. Cả 2 người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tập thể dục mỗi sáng, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, cùng nhau xem tv, mua sắm.. chỉ là những điều bình thường đối với mọi gia đình, nhưng đối với Dịch Dao, điều này thực sự khiến cô hạnh phúc vô cùng.
Từ ngày xem như là được sống trở lại, Dịch Dao luôn nở nụ cười trên môi, chẳng còn gì khiến cô phải muộn phiền mệt mỏi. Khoảng khắc này, trong tâm Dịch Dao muốn lưu giữ mãi vì thật sự ra..đâu đó trong lòng cô vẫn còn lo sợ..sợ những ngày tháng yên bình này sẽ lại vụt mất, trở về sự u ám, đau khổ trước đây..
....
- Sao vậy.. con không khoẻ chỗ nào sao?
Lâm Hoa Phượng trên tay bưng một đĩa trái cây đã được gọt rửa sạch sẽ ra đến phòng khách, thấy Dịch Dao ngồi hờ thẩn trên sofa, bèn tiến tới quan tâm hỏi.
Dịch Dao lắc đầu cười nói: không có. Chỉ là con suy nghĩ chút chuyện.
- Lâm Hoa Phượng: nào ăn trái cây.
- Dịch Dao: cảm ơn mẹ. Mà mẹ này, con muốn hỏi ý chuyện này một chút..
Lâm Hoa Phượng thoải mái, giương mắt như chờ cô nói.
- A Tâm nhắn tin nói rằng vài người bạn thân trên lớp muốn tới nhà mình thăm hỏi một chút.. không biết..
Dịch Dao nhỏ giọng, ánh mắt chờ mong.
Lâm Hoa Phượng cười nói: chuyện vui mà, con cứ bảo mấy bạn đến. Hôm đó ta sẽ nấu một bữa chiêu đãi họ.
Dịch Dao nghe vậy cũng vui vẻ: vâng!
Cô liền lấy điện thoại báo tin lại cho Bình Nhất Tâm. Rất nhanh sau, đầu dây bên kia cũng hiện lên tin nhắn trả lời.
- Vậy hẹn gặp cậu cuối tuần nhé, à mà..còn có một người bạn khác nữa cũng tới đó nha.
Dịch Dao ngạc nhiên, cô suy nghĩ, còn ai khác ngoài lớp hay trường Hoà Bình nữa mà nàng quen biết sao?
- Ai vậy, tớ quen không?
- Bình Nhất Tâm: một người bạn học cũ, cậu ta cũng muốn tới thăm cậu.
Từ lúc lên cấp 3, ngoài Tề Minh có lẽ Dịch Dao cũng không liên lạc với bạn học cũ nào, nghe Bình Nhất Tâm nói vậy, trong lòng cô cũng mong chờ đôi chút, bèn nhắn lại: Được rồi, vậy hẹn gặp các cậu sau!
__________________________
Vì đã có hẹn, nên hôm nay Dịch Dao cùng Lâm Hoa Phượng đã cùng nhau dậy sớm để đi chợ chuẩn bị nấu một bữa tiệc nhỏ xem như là mừng Dịch Dao khỏi bệnh. Nhiều năm liền Lâm Hoa Phượng cũng không có tự tay nấu món ngon gì nên đâm ra lần này bà có hơi ngập ngừng đôi chút, nghĩ lại, bà tự trách bản thân thật sự quá vô tâm, vô vụng để con gái mình chịu khổ nhiều như vậy.
Dịch Dao quan sát thấy bà loay hoay cô cũng nhận ra bà hơi mù mịt, cô quyết định bảo bà nếu như phức tạp quá thì bỏ qua cứ ra ngoài mua là được. Còn lại thì cả 2 chỉ cần làm thêm vài món đơn giản cùng điểm tâm.
Lâm Hoa Phượng xấu hổ nhìn cô, đôi mắt phút chốc lại phiếm hồng, nhẹ giọng nói:
- Ta xin lỗi.. đã để con chịu uỷ khuất bao lâu nay. Ta thật vô dụng quá!
Dịch Dao cũng không còn trách cứ gì bà, cô chỉ lẳng lặng cười nhẹ. Rồi cùng bà lăn vào bếp nấu ăn.
Phút chốc cũng đã đến buổi trưa, 2 người bắt đầu bày dọn thức ăn ra bàn, cũng chuẩn bị nước uống đầy đủ. Dịch Dao lấy điện thoại gọi cho Bình Nhất Tâm xem thử bên phía cô thế nào rồi.
- Bình Nhất Tâm: Cố Sâm Tây và Cốc Đan hiện đang qua cậu. Tớ đang ở bến xe chờ người bạn kia, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.
Dịch Dao tắt máy, vài phút sau thì bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa. Cô liền đi ra mở cửa thì thấy Tề Minh trên tay là một giỏ hoa quả, mặt có hơi ngượng ngùng nhìn cô, cậu cười yếu ớt nhẹ giọng nói:
- Mừng..cậu ra viện.. Dịch Dao!
Dịch Dao cũng cười lại với cậu, dù gì chuyện cũng đã qua cô cũng không muốn trách cứ gì cậu, huống hồ nghe Bình Nhất Tâm kể lại, hôm đó cậu cũng đã tự bơi ra để đưa 3 người các cô vào bờ.
- cậu vào đi, bọn họ cũng sắp tới rồi!
Dịch Dao tránh sang một bên hoan nghênh Tề Minh, vào trong Tề Minh đặt vỏ trái cây ở một góc, nhìn một vòng căn nhà, có vẻ đã thay đổi một chút so với lúc trước. Cậu âm thầm gật đồng yên tâm: xem ra..mẹ cậu đã thực sự thay đổi rồi!
Lâm Hoa Phượng nhìn ra Tề Minh, bà thoáng chút nhíu mày, nhưng vì con gái nên cũng chả còn hậm hực gì với cậu như lúc trước, chỉ cười nhạt bảo cậu ngồi đó, bà đi lấy nước.
Không lâu sau thì Cố Sâm Tây và Cốc Đan cũng tới theo sự chỉ dẫn của Bình Nhất Tâm. Mỗi người trên tay xách một thứ khác nhau. Cố Sâm Tây cầm một túi đồ đưa cho Dịch Dao, cười tươi nói:
- Cậu mới xuất viện, sức khoẻ còn yếu nên tớ mua chút tổ yến cho cậu bồi bổ đây.
- Dịch Dao cười đón nhận: cảm ơn cậu..
Cốc Đan thì thân thiết tiến gần tới Dịch Dao, nàng đưa một chiếc túi nhỏ nháy mắt nói: bồi bổ cơ thể rồi thì cũng phải tân trang lại nhan sắc một chút chứ!
Dịch Dao nhìn ra một đống mỹ phẩm bên trong chiếc túi kia, hơi nhíu mày ngại ngùng, cười nói: cảm ơn cậu... Nhưng tớ...không biết cách dùng chúng...
Cốc Đan vỗ vai cô, nháy mắt: yên tâm tớ sẽ hướng dẫn chu đáo.
.....
Cố Sâm Tây nhìn qua thì thấy Tề Minh đã ngồi trước đó nhìn bọn họ, cậu không khỏi khó chịu: này, cậu cũng đến sao?
Tề Minh giọng lơ đảng, không quan tâm: thì sao, cậu đến được tôi thì không à?!
- Cậu...
Cố Sâm Tâm trừng to mắt tức giận nhìn cậu nhưng Tề Minh thì chả thèm liếc mắt tới, miệng khẽ nhếch.
Dịch Dao vội nói: Tề Minh nhà gần đây nên mới qua chung vui với bọn mình, cậu đừng hà khắc vậy chứ Sâm Tây.
- Hừ!
Cố Sâm Tây hừ lạnh nhìn Tề Minh, cậu mắt liếc chân dậm mạnh, tiến tới gần cậu lấy bình nước tự rót uống.
Nhìn bọn họ liếc dọc liếc ngang nhau như vậy, Dịch Dao không khỏi thở dài mà Cốc Đan bên cạnh thì phì cười vui vẻ.
.....
Tất cả ngồi nói chuyện được một lúc thì Bình Nhất Tâm cũng tới, Dịch Dao chạy ra muốn dẫn cô vào nhà, thấy một người nữa đi cùng cô thì nàng cũng ngừng lại, nhìn xem đó là người bạn nào. Bình Nhất Tâm thấy Dịch Dao thì cũng vui vẻ nói:
- Còn nhớ cậu ấy không?
Dịch Dao mơ hồ: đây là.. Thều Ngọc, là Thều Ngọc?
Thều Ngọc thấy Dịch Dao nhận ra mình thì cũng vui vẻ lên tiếng: lâu rồi không gặp Dịch Dao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.