Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 61: Là hiện thực, không phải mơ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau nụ hôn tương đối ngắn không ngắn mà dài cũng không dài, 2 người tách ra, Dịch Dao nhìn đến khuôn mặt đã đỏ ửng còn ngơ ngàng kia của Bình Nhất Tâm, khẽ cười trào phúng nói: được rồi, cậu mau lên giường ngủ đi, tớ đem bát ra ngoài.
Bình Nhất Tâm hồi phục tinh thần, liền phi thân lên giường, lấy chăn trùm kín người, nhỏ giọng: mau vô...còn ngủ!
Dịch Dao nhìn dáng vẻ kia khẽ cười mỉm gật đầu nhẹ rồi cũng đi ra ngoài.
Còn lại một mình, Bình Nhất Tâm trùm mền kín cả đầu, nhớ lại nụ hôn kia, cô sờ sờ môi mình, rồi lại nhéo nhẹ mặt mình: đau...?! Vậy là hiện thực, không phải mơ a...
Bình Nhất Tâm cười rộ sung sướng lắc người liên tục. Lúc nãy Cốc Đan có bảo với cô rằng, cứ đánh cược một lần đi, vì biết đâu được Dịch Dao cũng sẽ có tình cảm với cô thì sao, Cốc Đan còn cho cô thêm liều thuốc tinh thần nói rằng cô nàng đã dò xét thái độ của Dịch Dao từ trước, bảo chỉ cần cô kiên nhẫn, tất sẽ...thành công.
Vì vậy, Bình Nhất Tâm mới lấy hết dũng khí nói ra một lời dài trong lòng, cứ nghĩ rằng Dịch Dao còn sẽ e ngại từ chối cô hay bảo rằng sẽ suy nghĩ thêm các kiểu về cái tình yêu này, nào ngờ nàng liền đồng ý. Nghe vậy Bình Nhất Tâm nhất thời thơ thẩn, không tin được vào tai mình, ấy vậy còn được nàng chủ động hôn mình như thế... Hôm nay đúng là ngày đại hỉ của cô a...
....
Dịch Dao dọn dẹp xong xuôi muốn qua bên phòng Lâm Hoa Phượng xem bà thế nào, thấy cửa phòng đã được khoá từ bên trong, cô thầm khó hiểu, mọi lần bà đi ngủ cũng sẽ không khoá cửa, nay tại sao lại khoá, là do có khách sao? Cô đưa tay nhẹ gõ cửa, lên tiếng:
- Mẹ...sao lại khoá cửa vậy, có việc gì sao?
Từ trong phòng, Lâm Hoa Phượng giọng nói có chút cứng nhắc, lên tiếng: không gì...ta buồn ngủ.
Dịch Dao để ý rằng, lúc này giọng của bà có phần hơi khác so với lúc chiều, dường như nó bị nén lại giống như người vừa mới khóc, Dịch Dao mơ hồ suy nghĩ, không lẽ bà có việc gì khó nói, hay là đã nhìn thấy gì? Cô khẽ run người đôi chút, nghĩ rằng chắc do mình đã nghĩ nhiều, nên cũng nhẹ giọng: vậy mẹ ngủ ngon!
Ở bên trong, Lâm Hoa Phượng nghe tiếng bước chân Dịch Dao đã khuất khỏi, bà ôm miệng, cả người run rẫy khóc thầm. Suy nghĩ đôi chút về chuyện của 2 người, rốt cuộc phải làm thế nào. Chấp nhận họ sao? Hay...
....
Nằm suy nghĩ một hồi thì Dịch Dao cũng xong việc ở ngoài, nàng đi vào phòng tắt đi ánh đèn chính chỉ còn lại ánh đèn ngủ lờ mờ, rồi cũng vội lên giường nằm.
Trong bóng tối, dựa vào ánh sáng màu vàng lờ mờ kia, Bình Nhất Tâm vẫn có thể nhìn rõ được khuôn mặt Dịch Dao, nàng là cũng đang nhìn cô. Bỗng không khí có chút ngại ngùng. Bình Nhất Tâm hơi ngưỡng mặt, chệch cái cổ mình một chút, sợi dây chuyền cô vẫn thường đeo lộ ra bên ngoài, Dịch Dao nhìn đến bỗng kinh ngạc đôi chút.
Nàng nhích người lại gần cô, đưa tay nâng lên mặt dây chuyền, vuốt ve, ánh mắt tựa như ngẫm lại kỷ niệm lúc nhỏ.
- Cậu...vẫn là còn giữ sợi dây này sao?
Dịch Dao cười mỉm, giọng mang vài phần suy tư. Bình Nhất Tâm khẽ gật đầu, đưa tay chạm vào bàn tay nhỏ bé đang nâng niu sợ dây trên cổ mình kia.
- Tớ vẫn luôn đeo nó. Dù là mấy năm qua có tu sửa lại không ít lần.
Dịch Dao ngẫm nghĩ, ngước nhìn lên cô, nhẹ giọng: để tớ tặng cậu dây chuyền mới nhé, này...cũng đã cũ rồi.
Bình Nhất Tâm xoay người lại, tay chống đầu, mỉm cười nói: không cần...đối với tớ, sợi dây cũ này quan trọng hơn.
Dịch Dao bỗng thở dài, chuyển sang giọng thấp thỏm: A Tâm...lúc nãy ở ngoài tớ có gọi mẹ...tớ nghe ra giọng bà có chút khác với thường ngày.
Bình Nhất Tâm khó hiểu nói: thì sao, cậu lo bác bị bệnh?
Dịch Dao lắc đầu, nói tiếp: không hẳn, chỉ là tớ sợ bị bà nhìn thấy gì thôi...
Bình Nhất Tâm nhận ra trong nàng lo lắng, khẽ nắm lấy tay nàng xoa nhẹ, an ủi: Đừng nghĩ nhiều, nếu như bác không đồng ý chuyện của ta, thì tớ sẽ cố gắng giải thích và khuyên nhủ cho bác ấy hiểu.
Dịch Dao gật đầu, mấp máy môi còn muốn nói thêm thì Bình Nhất Tâm đã dang tay ôm lấy nàng, nói: khuya rồi...ngủ thôi!
Dịch Dao tựa đầu lên cánh tay cô, tay nàng cũng nắm lấy bàn tay đang ôm lấy eo mình, nhẹ giọng "ân" một tiếng. Cả 2 dần nhắm mắt chìm vào giấc mộng, có thể xem hôm nay chính là giấc mộng đẹp nhất của 2 người từ trước tới giờ.
_________________________
Sáng hôm sau, Dịch Dao thức giấc trước, cô nhìn sang bên cạnh, Bình Nhất Tâm vẫn là nằm trong tư thế giống như hôm qua đang ôm lấy mình, Dịch Dao ngọt ngào cười mỉm, khẽ gỡ ra bàn tay đang đặt trên eo mình ra nhướng người ngồi dậy, cô lắc người nhẹ nhàng tránh gây ồn làm Bình Nhất Tâm tỉnh giấc, nhanh chóng ra ngoài.
Trong phòng vệ sinh, Dịch Dao thơ thẩn nhìn mình trước gương, cô nhận ra sắc mình có vẻ khá tốt, dường như đám mây âm u lúc trước đã bị thổi bay đi, lộ ra khuôn mặt tươi sáng, có chút sức sống. Cô nhớ tới nụ hôn ngày hôm qua bất giác sờ lên môi mình khẽ cười mỉm thích thú.
Vệ sinh xong thì cô cũng ra ngoài, tự mình muốn vào bếp làm vài món ăn nhẹ cho buổi sáng. Lúc sau thì Lâm Hoa Phượng cũng thức giấc, bà lặng lẽ ra ngoài vào phòng vệ sinh, Dịch Dao có liếc sơ qua nhìn thấy sắc mặt bà có chút không tốt, 2 vầng mắt hơi đen xạm. Là do hôm qua không ngủ ngon sao?
Chờ bà vệ sinh xong đi ra, Dịch Dao liền quan tâm hỏi: hôm qua mẹ ngủ không ngon sao? Sắc mặt có chút nhợt nhạt.
Lâm Hoa Phượng hời hợt gật đầu, nhìn qua thấy Dịch Dao đang bận rộn trong bếp, hỏi: con đang làm gì vậy?
- Con tính làm bữa sáng cho nhà mình...và A Tâm.
Lâm Hoa Phượng không nói thêm, bèn lặng lẽ đi ra chỗ phòng khách, ngồi trên sofa xem TV, tuy vậy con mắt bà không hề dán vào màn hình mà là đang mông lung bởi suy nghĩ trong lòng.
....
Cũng hơn 7 giờ sáng Bình Nhất Tâm mới thức dậy, đầu tiên là cảm giác cánh tay mình có chút tê, nhìn sang chỗ trống bên cạnh có hơi trống trải khẽ thở dài, thì bỗng cửa phòng mở ra. Dịch Dao vào thấy cô đã thức thì khẽ mỉm cười đi tới, trên tay cầm theo bộ đồ mới đưa Bình Nhất Tâm:
- Mau, còn ra ăn sáng với tớ và mẹ...
Bình Nhất Tâm vui vẻ khẽ "ân" một tiếng, cô đứng lên tiếp nhận đồ rồi nhướng người hôn nhẹ lên trán nàng, cười nghịch ngợm: buổi sáng tốt lành!
Nói rồi liền chạy nhanh ra ngoài. Dịch Dao đưa tay sờ trán mình, cười bất đắc dĩ rồi cũng nhanh đi.

Gốc bonus:))
_________________________
Dịch Dao dọn thức ăn ra bàn xong xuôi thì Bình Nhất Tâm cũng vệ sinh xong, cô hơi ngại ngùng nhìn đến Lâm Hoa Phượng, khẽ gật đầu nhẹ giọng: chào bác...
Lâm Hoa Phượng gật đầu xem như chào hỏi, nói: mau đến dùng bữa.
3 người ngồi tập trung ăn, không ai nói lời nào. Bình Nhất Tâm cũng nhận ra hôm nay sắc mặt Lâm Hoa Phượng có phần hời hửng không được vui, cô bối rối khẽ nhìn qua Dịch Dao, Dịch Dao thấy cô cũng nhận ra khe khẽ lắc đầu, liếc mắt vào đồ ăn ý bảo: mau ăn!
Xong xuôi, Bình Nhất Tâm liền nhanh nhẹn rửa bát, Dịch Dao hơi ngại muốn từ chối nhưng Bình Nhất Tâm một mực không lui ra, nàng đành phải đi đến phụ giúp dù là Bình Nhất Tâm có ý không cho.
- Dịch Dao: Cậu là khách...không cần phải làm vậy, mau ra ngoài.
- Bình Nhất Tâm bĩu môi: không muốn, dù gì cậu cũng đã có công nấu rồi, này để tớ đi.
- Dịch Dao: hừ! tuỳ cậu...
- Bình Nhất Tâm: lát nữa đi dạo một chút không?
- Dịch Dao: ừm cũng được.
- Vậy mau làm nhanh!
Nói rồi Bình Nhất Tâm nhanh tay chùi bát đũa, vô tình làm văng bọt xà phòng tứ tung, dính lên cả mặt Dịch Dao.
- Ách...xin lỗi, tớ không cố ý a...!
Bình Nhất Tâm cười ái ngại, Dịch Dao nhìn cô hừ lạnh một tiếng, song lấy tay quệt lên mặt cô một ít bọt, cười đắc ý: ôh...tớ cũng không cố ý a...
Bình Nhất Tâm thấy nàng muốn kiếm chuyện, cũng liền bạo gan đáp lại, 2 tay dính đầy xà phòng chộp lấy mặt nàng lắc lắc, cười thích thú: lại nữa...tớ không cố ý a...
- Dịch Dao hắng giọng: muốn chiến? Tớ chơi với cậu!
Nàng tóm gọn lại hết bọt trên bàn tay liền dí gần tới Bình Nhất Tâm nhưng là cô đã có chuẩn bị liền lách người né tránh. Dịch Dao tức giận liền đuổi theo: đừng hòng tránh, đứng lại cho tớ!
Bình Nhất Tâm làm một cái mặt quỷ, giọng trâm trọc: đến đây!
....
Lâm Hoa Phượng ở ngoài quan sát 2 người, thấy cả 2 cười đùa vui vẻ thế kia, bà cũng nhìn ra Dịch Dao cũng vui vẻ hoạt bát hơn rất nhiều, lòng càng nặng nề, mày nhíu lại nhưng là có chút dãn hơn so với hôm qua... thở dài: rốt cuộc ta phải làm sao đây...!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.