Bi Thương Ngược Dòng Thành Sông - Đối Nhân Hộ Người

Chương 63: Như vậy mãi thật tốt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tề Minh thở dài, không ưng ý nhớ lại ngày hôm đó. Lúc đó cả cậu và Cố Sâm Tây đã say khước, cả 2 người khoác tay chân khập khiển đi về nhà Tề Minh.
Lúc đó, Lý Uyển Thâm nghe tiếng đập cửa lại còn có giọng Tề Minh khàn khàn kêu lớn: mở cửa!
Bà một mặt ghét bỏ đi tới mở cửa thì thấy cả 2 đang trong tình trạng say sỉn, lời mắng tự động nuốt lại đành dìu 2 người vào phòng ngủ.
Chuyện cũng không có gì to tát nếu sáng hôm sau không có tiếng la hét ầm ỉ trong phòng đi. Lúc tỉnh lại, Tề Minh thấy Cố Sâm Tây đang nằm trên giường mình lại còn cả người cuộn hết chăn để mình một bộ khom người tựa vào góc giường ngủ cả đêm.
Cậu nhất thời tức giận giật mạnh chiếc chăn ra khỏi Cố Sâm Tây lớn tiếng mắng: tên khốn nhà cậu, ai cho ngủ trên giường tôi, lại còn dành lấy chăn ấm nữa!
Tề Minh vừa róng to chân cũng tiện đạp mạnh vào Cố Sâm Tây vẫn còn đang ngủ ngon giấc kia. Bị ồn còn bị ăn đau, Cố Sâm Tây mờ mịt mở mắt tỉnh lại, nhìn lại một chút liền thấy đây không phải phòng của mình, lại nhìn đến khuôn mặt nhăn lại có thể kẹp chết cả con ruồi kia của Tề Minh, lòng chợt hoảng kinh một hồi.
- Ách...sao lại ở đây a?
Tề Minh nghe cậu thản nhiên lẩm bẩm như vậy, càng khó chịu không nhân nhượng nói: trời sáng rồi, còn không mau cút về cho tôi!
Cố Sâm Tây nghe thấy thế dù cũng hơi chút ngại ngùng nhưng là vẫn tức giận trừng cậu: làm gì căng, chẳng phải chỉ có ngủ nhờ một đêm thôi sao?!
....
Ở ngoài, Lý Uyển Thâm nghe thấy tiếng cãi nhau liền biết 2 người đã tỉnh, bèn đi tới mở cửa phòng bước vào nói: tỉnh rồi thì mau đi rửa mặt ra còn ăn sáng!
2 người không thẹn mà cùng trừng nhau, liền đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vì là nhà của Tề Minh, Cố Sâm Tâm đành cắn răng để cậu đắc ý dành lấy lượt đầu.
Lúc ngồi ăn sáng cũng không yên, Tề Minh cố ý chặn lại từng đợt gắp đồ ăn của Cố Sâm Tây khiến cậu gào thét trong lòng: nếu đây là nhà của mình, anh đây liền một cước đuổi tên khốn nhà cậu ra khỏi!
_________________________
Bình Nhất Tâm nghe xong câu chuyện không khỏi phì cười một tiếng, hướng mắt Tề Minh giọng trêu chọc: tớ là thấy cậu ta mắng cũng không sai a!
Tề Minh lườm cô, nói: cậu đây là bạn của ai?!
Dịch Dao cắt ngang màn đấu khẩu cả 2, nàng hướng Tề Minh đề nghị vấn đề hôm qua của nàng và Bình Nhất Tâm.
- Tề Minh, cậu muốn đi biển cùng chúng tớ không?
Tề Minh hơi khó hiểu nói: Đi biển sao?
Dịch Dao gật đầu nói tiếp: tớ và A Tâm đây dự tính vào cuối tuần này sẽ làm một chuyến du lịch, muốn rủ cậu và những người kia.
Tề Minh "Ồ" một tiếng, sau đó nghĩ lại liền khó chịu nói: rủ cả tên khó ưa kia nữa sao?
Dịch Dao cười an ủi nói: Đừng có chấp vặt Sâm Tây nữa, càng đông càng vui a!
Tề Minh thật sâu liếc nàng một cái, lòng nói: được rồi, tớ hỏi ý kiến gia đình một chút, mai liền báo lại 2 người.
....
Tiếng chuông bên ngoài chợt reo, tất cả liền nhanh chóng trở lại yên vị chỗ ngồi của mình bắt đầu giờ học.
Do đã lâu Dịch Dao không đến lớp, trong lúc học có vài chỗ không hiểu, nàng liền xoay người ra phía sau hướng Bình Nhất Tâm cầu cứu.
Bình Nhất Tâm cũng nhẹ giọng tỉ mỉ nói rõ ràng rành mạch cho nàng, một lúc sau cũng xem như là tương đối hiểu, Dịch Dao gật đầu yên lòng hướng cô cảm ơn một tiếng rồi xoay người trở lại.
Bình Nhất Tâm tay cầm bút nhẹ gõ lên trán nàng liếc mắt: đã nói là đừng có khách sáo rồi cơ mà, sau này bớt lại từ "cảm ơn" đó đi.
Dịch Dao xoa xoa nơi trán, làm 1 cái mặt quỷ hướng cô lè lưỡi. Bình Nhất Tâm nhìn bộ dáng kia có chút buồn cười nhẹ véo mũi nàng khẽ cười. Thấy vậy Dịch Dao mới yên tâm mà xoay người lên trước.
Cốc Đan ngồi dãy bàn kế bên 2 người lại ngồi trên Dịch Dao 2 bên bàn, vô tình tầm mắt lướt qua thấy cả 2 một bộ ngọt ngào thế bỗng hơi giựt khoé miệng, sau đó lại cười trộm lẩm bẩm: xem ra có vẻ thành công rồi a!
_________________________
Tới giờ cơm trưa, Bình Nhất Tâm không hẹn mà cùng Dịch Dao cùng đi tới cantin trường, Tề Minh và Cốc Đan cũng muốn đi cùng 2 người.
4 người cùng ngồi vào một bàn mà dùng bữa, không lâu sau liền xuất hiện một bóng người từ xa đi tới nơi đây, trên tay cũng cầm một khay cơm bưng tới miệng cười tươi ngồi xuống hướng 4 người chào hỏi.
Bình Nhất Tâm thấy Cố Sâm Tây vui vẻ như thế liền không khỏi lên tiếng trêu chọc một phen: tâm tình tốt nhỉ, có phải hay không có chuyện gì vui trước đó?!
Vừa nói ánh mắt cô liếc xéo qua Tề Minh đang ăn ngồi kế bên cậu. Tề Minh chạm tới ánh mắt kia liền muốn nghẹn một hơi: khụ...
Cố Sâm Tây nhíu mày nhìn qua cậu nói: ai nói tới cậu mà đã chột dạ rồi. Chắc cũng tự nhận biết được chuyện xấu của bản thân rồi đi!
Cốc Đan ngồi kế bên không hiểu chuyện gì "Ể" một tiếng, muốn tò mò hỏi đến. Bình Nhất Tâm nhìn nàng nhàn nhạt nói: Để lát kể cho cậu.
Cốc Đan nghe vậy cũng cười rộ một tiếng làm động tác OK.
Tề Minh không để ý Cố Sâm Tây tiếp tục ăn. Lúc này Dịch Dao mới lên tiếng hướng bọn họ hỏi: Cốc Đan, Sâm Tây, muốn đi biển với chúng tớ một chuyến không?
Cốc Đan nghe thấy đi chơi liền hăng hái hỏi đến: ôh, đi chơi sao, được a, chừng nào thì đi?
- Dịch Dao: hẵn là cuối tuần này đi!
- Cốc Đan suy nghĩ một lúc liền thoải mái nói: Được, tớ đi!
Dịch Dao vui vẻ gật đầu, rồi nhìn sang Cố Sâm Tây chờ mong.
Cố Sâm Tây hơi ủ rủ đôi chút nói: cũng được đi, nhưng là các cậu tính đi bằng gì?
Bình Nhất Tâm liếc nhìn, nói: còn không phải mướn xe khách? Hay cậu muốn đi bằng chiếc xe đạp của cậu.
Cố Sâm Tây "Ồh" một tiếng, cũng nói: để tớ về xem lại tài chính cái a!
- Yên tâm, có gì Tề Minh sẽ cho cậu mượn tiền!
Bình Nhất Tâm cười cợt nói.
Tề Minh nghẹn cơm, vuốt vuốt ngực mình, uỷ khuất nhìn cô, nói: tôi cũng không có giàu mấy đâu a!
....
Cả nhóm lời qua tiếng lại, không khí cũng thêm vài phần vui tươi đi. Ăn xong, mỗi người tự mình bưng khay đi dọn.
- Để tớ!
Bình Nhất Tâm tiện tay lấy khay cơm của Dịch Dao chồng lên khay mình, cười một tiếng rồi đi theo sau 3 người kia.
Ngồi tại chỗ, Dịch Dao khẽ cười thầm, nhìn theo bóng lưng cô, trong lòng ấm áp hẳn ra.
Dọn dẹp xong, Bình Nhất Tâm đi tới quầy nước tiện thể mua chai nước khoáng rồi hướng Dịch Dao đi tới, dịu dàng tháo mở nắp đưa nàng: Uống nước!
Dịch Dao hơi xấu hổ nhận lấy, hớp một ngụm, sau đó đưa lại cô nhỏ giọng: cậu...cũng uống đi!
Bình Nhất Tâm cười một tiếng cũng đưa lên uống một ngụm. Xong rồi dắt tay nàng đi trở về lớp nghỉ ngơi.
Dịch Dao nhìn 10 ngón tay đan xen, trong lòng một cỗ ấm áp xẹt qua, nàng không nghĩ rằng sẽ có ngày 2 người trở thành một đôi như vậy đi. Xúc cảm không thể kiềm chế liền đăm đăm ẩm ướt mắt.
Bình Nhất Tâm nhận ra Dịch Dao có việc, cô hơi lo lắng hỏi: sao vậy, khó chịu chỗ nào?
Dịch Dao khẽ lắc đầu, tay càng nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng: như này thật tốt!
Bình Nhất Tâm hơi đờ người nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn xung quanh, xác nhận không ai mới an tâm tiến tới kéo nàng ôm lấy. Khẽ vuốt tấm lưng thẳng tắp kia, cuối xuống hôn nhẹ lên trán nàng, giọng càng thêm ôn nhu hiếm thấy:
- Cứ như vầy mãi nhé!

Gốc bonus

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.