"Ngồi ngốc trong phủ nha này không vui chút nào." Tiểu Phách Tử nhìn thư phòng Hoán Thần: "Không lí do gì chỉ ngồi đây trông chừng bảo vật giúp hắn, còn phải tham quan chứ!" Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Phách Tử cầm lên tiên quang trên bàn: "Chắc là nên đi nơi nào chơi đùa vậy." Mới vừa phi thân rời khỏi phủ nha, Tiểu Phách Tử chỉ vừa đáp xuống đất đã cảm thấy phía sau chợt lạnh, khiến cho nàng rụt cổ ngay lập tức. "Phi trộm công tử, ngươi đang muốn đi đâu vậy?" Giọng nói Hoài Băng vang lên từ phía sau. Tiểu Phách Tử hốt hoảng ôm thật chặt tiên quang trong ngực, cười hì hì: "Ngũ... ngũ cô nương, đã tối thế này rồi, người vẫn còn chưa ngủ à?" Vẫn là gương mặt mị hoặc kia, vẫn là nụ cười chỉ cần liếc mắt liền mất hồn kia, Hoài Băng bước đến gần Tiểu Phách Tử, cẩn thận nhìn gương mặt nàng, quả thật mặc nam trang tuấn dật bất phàm, nàng chạm bàn tay mềm mại lên Tiểu Phách Tử, thoáng hiện nụ cười tà mị: "Ta ở một mình, vì vậy ngủ không được." Tiểu Phách Tử cuống quít lui về phía sau, gương mặt đã đỏ bừng, "Ngươi... ngươi đừng tới đây!" Hoài Băng mỉm cười ranh mãnh: "Ta đâu có ăn ngươi, ngươi làm gì sợ như vậy?" "Ngươi... ngươi..." Tiểu Phách Tử há hốc mồm cứng lưỡi, bình thường thông minh lanh lợi, nhưng khi ở trước mặt Hoài Băng lại không nói được câu nào. Ngón tay nhu mị chạm lên tay Tiểu Phách Tử, một vệt sáng lặng lẽ đâm vào trong da thịt Tiểu Phách Tử, nhưng chỉ hơi ngứa một chút. "Ta làm sao?" Đột nhiên mỉm cười tà mị, Hoài Băng ghé sát mặt lại gần Tiểu Phách Tử, ta đây đang muốn xem thử ngươi - rốt cuộc một nữ tử giả nam trang này có hấp dẫn thất muội chỗ nào? "Ta... ta hơi mệt rồi... ta... đi trước nha..." Cuối cùng Tiểu Phách Tử không nhịn được nói ra một câu, trong lòng hỗn loạn đến cùng cực, ngay cả thở cũng khó khăn vô cùng. "Đứng lại!" Hoài Băng đột nhiên thu lại nụ cười: "Ta làm gì khiến cho ngươi sợ?" "Không phải..." Tiểu Phách Tử liên tục lắc đầu, thật là mất mặt, ấp a ấp úng trước mặt ngũ cô nương như thế! Tiểu Phách Tử âm thầm mắng mình một câu. "Tiểu Phách Tử!" Hoài Băng đột nhiên gọi nàng: "Ngươi nghĩ ngươi có thể chạy trốn sao?" "Ngũ cô nương, thật sự ngươi muốn làm gì?" Tiểu Phách Tử gấp giọng hỏi: "Chẳng lẽ muốn giết ta?" "Đã giết qua rồi." Hoài Băng lạnh lùng nói, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt nháy mắt nhìn Tiểu Phách Tử. "A!" Tiểu Phách Tử bất chợt nghĩ đến cảm giác ngứa ngáy vừa nãy, sắc mặt không khỏi kinh hãi: "Ngươi...không ngờ ngươi lại hạ độc ta!" Hoài Băng nhếch lên khóe miệng, đột nhiên đưa tay nâng lên cằm Tiểu Phách Tử: "Sao? Hạ độc thì hạ độc, nếu ngươi van xin ta, có lẽ ta sẽ giúp ngươi giải độc... phi trộm cô nương." "Ngươi!" Tiểu Phách Tử lại càng kinh hãi: "Chắc chắn là thất cô nương lắm mồm này nói rồi! Trời ạ, sớm muộn gì thiên hạ cũng sẽ biết ta là nữ nhi!" Hốt hoảng tránh khỏi bàn tay Hoài Băng, khuôn mặt Tiểu Phách Tử đã tràn ngập rặng mây đỏ. "Ha ha." Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Phách Tử, Hoài Băng không khỏi bật cười: "Thật ra ta đã sớm giải độc cho ngươi rồi..." "Thật không?"Tiểu Phách Tử vội vàng mở miệng hỏi, mạng nhỏ à mạng nhỏ tuyệt đối đừng mất nha! "Ngươi cũng có thể không tin ta." Ngón tay chạm lên vai Tiểu Phách Tử, Hoài Băng nhích lại gần Tiểu Phách Tử, trong giọng nói hàm chứa tà mị: "Thật ra ta chưa thấy được, rốt cuộc ngươi có gì tốt? Chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ nhát gan, có vậy thôi mà muốn ra biển giết bọn hải tặc? Chỉ sợ ngươi chưa kịp ra biển, ngươi liền đã..." "Ngươi!" Tiểu Phách Tử lạnh lùng nhíu mày, nghiêm nghị nhìn Hoài Băng: "Ngũ cô nương! Hôm nay ngươi đến đây chỉ để làm nhục ta?" "Nếu vậy thì sao?" Sóng mắt Hoài Băng chuyển động, che miệng mỉm cười: "Ngươi có thể làm khó được ta sao?" "Ta... ta..." Đột nhiên Tiểu Phách Tử hít vào thật sâu, bước đến gần Hoài Băng: "Con cọp rồi sẽ phát uy! Ngươi đừng ép ta!" "Ta càng muốn bức ngươi, có sao không?" Hoài Băng cười lạnh, liền đối mặt với ánh mắt Tiểu Phách Tử, tràn ngập trong mắt nàng đều tràn đầy khiêu khích. "Vậy..." Tiểu Phách Tử bỗng dưng mỉm cười xấu xa, tiếp nhận khiêu khích của Hoài Băng. Trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, đầu ngón tay Hoài Băng mơ hồ sáng lên, thoáng hiện chút ánh kim: "Ngươi cẩn thận đi, nếu ta dùng châm này đâm vào ngươi, chắc chắn ngươi sẽ không sống được đến mai!" "Chỉ như vậy thôi..." Đột nhiên Tiểu Phách Tử nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Hoài Băng, cười hì hì: "Gương mặt ngũ cô nương... thật là mềm mại!" "Ngươi muốn chết!" Sắc mặt Hoài Băng thay đổi, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, ngâm châm trong tay đã tấn công về phía Tiểu Phách Tử! Nhẹ nhàng tránh thoát, mũi chân Tiểu Phách Tử điểm xuống đất phi thân lên cao, muốn đuổi kịp đường đường phi trộm như nàng, chắc chắn cần phải có chút bản lĩnh khinh công! "Ta xem ngươi làm sao tránh được?" Hoài Băng đột nhiên lấy ra mấy chục cây ngân châm từ bên hông, bỗng dưng bắn về phía Tiểu Phách Tử! "Ngũ cô nương, ngươi thật sự xuống tay sao?" Tiểu Phách Tử vô cùng kinh ngạc, đang muốn né tránh, thế nhưng vẫn tránh không được mấy chục cây phi châm như thế này - chỉ cảm thấy tê dại truyền đến khắp người, Tiểu Phách Tử rơi thẳng xuống đất hoảng sợ nhìn Hoài Băng: "Ngươi... ngươi thật sự muốn lấy mạng ta?"Hoài Băng trước mắt nàng chẳng qua chỉ cười lạnh, dần dần đến gần Tiểu Phách Tử. Nếu thất muội không muốn ngươi chết, vậy ngươi chỉ có một con đường có thể đi. Cảm thấy đầu váng mắt hoa, Tiểu Phách Tử nhìn thấy Hoài Băng càng ngày càng đến gần trước mắt, khiến cho nàng càng thêm hoảng hốt, nàng lắc đầu mãnh liệt: "Ngũ... ngũ cô nương..." Giọng nói càng lúc càng nhỏ cuối cùng thì chìm vào hôn mê, nhưng mà vẫn đang ôm thật chặt tiên quang trong ngực. Thật là một cô nương tham tiền! Giễu cợt nhìn Tiểu Phách Tử, Hoài Băng khom lưng xuống đỡ lấy nàng, thất muội, muội thích một nữ tử như vậy sao? nếu sau này muội hối hận rồi, chính là lúc ta đích thân giết chết nàng! Dường như nghĩ đến điều gì, Hoài Băng xoay người lại liếc mắt nhìn phủ nha sau lưng, bỗng nhiên nàng cười lạnh: "Phi trộm như vậy, thế thì Tô Hoán Thần cũng chỉ là hạng tầm thường thôi, ngày mai ta lại đến gặp ngươi!" Mới vừa dứt lời, Hoài Băng mang theo Tiểu Phách Tử dần dần biến mất trong đêm, thất muội, hi vọng tam tỷ bên kia bình yên vô sự - Hoa sen giữa hồ, bàn tay trắng nõn thon dài khe khẽ mơn trớn trên dây đàn, tiếng đàn đứt quãng vang lên, dường như tâm tình giờ phút này đều là hỗn loạn phiền muộn. Nhược Yên lại một lần nữa giương mắt nhìn về phía cửa viện Cô Trúc, cũng nhớ không rõ đây là lần thứ bao nhiêu chờ đợi cánh cửa tiểu viện kia mở ra, sau đó nhìn thấy vị công tử văn nhã đẩy cửa đi vào nhìn nhau mỉm cười. "Tam tỷ." Thanh âm Hợp Hoan đột nhiên vang lên từ phía sau, chỉ thấy nàng bay xuống từ trên mái hiên, lo lắng tỉ mỉ nhìn trên dưới Nhược Yên: "Tạ ơn trời đất, tam tỷ, tỷ không sao, không sao!" "Ta làm sao gặp chuyện gì được?" Trong giọng nói tràn ngập mất mát, Nhược Yên tự mình lẩm bẩm: "Không gặp được, có lẽ cũng là chuyện tốt, ít nhất ngũ muội vẫn chưa động được đến hắn." "Tam tỷ..." Hợp Hoan nhìn Nhược Yên, sau đó ánh mắt lại rơi lên bầu rượu bên cạnh chiếc đàn cổ của Nhược Yên, vội vàng trút hết toàn bộ rượu trong bầu xuống ao sen. Nhược Yên cười nhạt: "Muội cho rằng ta hạ độc ở trong rượu?" "Không phải sao?" Hợp Hoan nghiêm túc gật đầu: "Không phải tỷ đã cầu xin ngũ tỷ cho phép tỷ nhìn thấy Tô Hoán Thần lần cuối sao?" "Ta chỉ hạ thuốc mê vào rượu, muốn đưa hắn bình yên rời đi thôi." Nhược Yên bất đắc dĩ thở dài: "Chuyện này chẳng lẽ không tính là lần cuối của ta cùng hắn sao?" "Phù..." Hợp Hoan thở phào nhẹ nhõm: "Tam tỷ, tỷ có biết là tỷ làm ta sợ muốn chết!" "Thất muội ngốc." Khẽ mỉm cười, Nhược Yên nắm thật chặt tay Hợp Hoan: "Ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, làm sao lại nghĩ đến bước tự sát được, phải không?" Hợp Hoan cười hì hì, nặng nề gật đầu: "Tam tỷ, tỷ có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, rốt cuộc ta cũng có thể yên tâm." Khe khẽ mấp máy môi, Nhược Yên lại một lần nữa nhìn cánh cửa tiểu viện, chân mày nàng nhẹ nhàng nhíu lại, vậy còn ngươi? Tô Hoán Thần, tánh mạng của ngươi đã treo ở đó rồi, làm sao ta có thể yên tâm rời khỏi? Hợp Hoan nhìn thấu được trong lòng Nhược Yên không hề ở nơi này, không nhịn được mở miệng nói: "Tam tỷ, hôm nay Tô Hoán Thần bận chuyện giải cứu dân chúng Lôi Châu, chắc chắn sẽ không đến được... đêm đã khuya rồi, từ trước đến giờ tỷ không được khỏe trong người, vẫn nên sớm đi nghỉ ngơi đi." "Thì ra là vậy... được..." Nhược Yên mất mát gật gật đầu, nhìn đàn cổ trên bàn, cuối cùng thì thất vọng đi vào nội viện. Hợp Hoan nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Nhược Yên, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì liền cắn chặt răng, Tô Hoán Thần đáng chết, ngươi hại tam tỷ khổ sở như vậy, không cần biết đêm nay ngươi bận làm gì ta cũng phải bắt ngươi đến đây, để cho sáng sớm ngày mai tam tỷ tỉnh lại liền có thể nhìn thấy ngươi! Đúng rồi, đi xem thử, ngũ tỷ giải độc giúp Tiểu Phách Tử chưa? Hợp Hoan đi đến trước phủ nha, lặng lẽ tìm lần lượt trong ngoài phủ nha, cũng không tìm thấy bóng dáng Tô Hoán Thần. Lạ thật, tri phủ đại nhân này chạy đâu rồi? Hơn nữa cũng không thấy bóng dáng Tiểu Phách Tử? Đi đâu vậy? Hợp Hoan bỗng nhiên nghĩ đến một nơi - đúng rồi, trở về chợ đen kia xem thử! Ánh nến nhẹ nhàng lay động, ngân châm được đốt trên ánh nến dính vào một ít chu sa. Hoài Băng nhìn Tiểu Phách Tử trên giường gấm, hiện giờ đã bị cởi xuống xiêm y, ánh mắt nàng rơi trên ngực Tiểu Phách Tử, khóe miệng nàng nhếch lên đường vòng cung: "Tiểu Phách Tử, khắc lên thân thể ngươi ấn ký đảo Thiên Khu, cả đời này ngươi chính là người của đảo Thiên Khu." Cảm giác đau nhói dâng lên từ ngực Tiểu Phách Tử, khiến cho nàng đột nhiên tỉnh lại, nàng phát hiện mình bị cởi xuống xiêm y lại còn bị cột vào trên giường gấm, không khỏi giật mình, vội vàng kêu to: "Ngươi định làm gì ta vậy?" Hai tay giãy dụa mãnh liệt, tuy nhiên nàng không thể nào nhúc nhích. Một giọt máu thấm ra từ mảnh thịt trên ngực, Tiểu Phách Tử càng kinh hãi: "Ngươi... định làm gì với ta?" Trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, đột nhiên Hoài Băng mỉm cười tà mị: "Ta với ngươi đều là nữ tử, có thể làm gì ngươi được, phải không? Chẳng qua ta chỉ là biến ngươi thành người đảo Thiên Khu mà thôi." "Ta không muốn có bất kỳ quan hệ gì với bà bà kia!" Tiểu Phách Tử tức giận nhìn Hoài Băng: "Ngũ cô nương, thả ta ra, được không?" "Không được... nếu như ta thả ngươi ra, ngươi chắc chắn đi gặp Diêm Vương đi." Hoài Băng chạm lên ngực Tiểu Phách Tử: "Đừng động, chỉ một chút nữa là khắc xong rồi." "Không được!" Tiểu Phách Tử không nhịn được sợ hãi kêu to. "Lần này, ngươi không thể nói 'không được'!" Hoài Băng vừa dứt lời đã điểm liên tiếp mấy đại huyệt của Tiểu Phách Tử, nhìn thấy nàng không hề nhúc nhích nhìn mình chằm chằm: "Ngươi cần phải nhớ, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một thành viên của đảo Thiên Khu, cũng là tên nô bộc sai vặt của Mộ Dung Hoài Băng ta, ta không cho phép ngươi làm, ngươi không được phép làm, nếu như ngươi làm sai điều gì, ta muốn ngươi bồi thường cho ta gấp mười lần... hơn nữa... nếu như ngươi dám làm tổn thương thất muội, ta sẽ lấy mạng ngươi ngay lập tức!" "Ngươi... ngươi là yêu nữ!" Tiểu Phách Tử rưng rưng nước mắt, căm hận trừng mắt nhìn Hoài Băng. "Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua đại danh của ta sao? Ta chính là yêu nữ? Sao nào?" Hoài Băng mỉm cười khiêu khích, ngân châm trong tay đã không chút lưu tình rơi xuống trên ngực Tiểu Phách Tử. Mộ Dung Hoài Băng, mối thù ngươi cưỡng ép đâm ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ đòi ngươi trả lại cho ta! Âm thầm cắn răng, Tiểu Phách Tử không nhịn được hít một hơi.