Bích Hải Quang

Chương 17:




"Đại nhân, may quá tìm được người rồi!" Một gã nha dịch vội vàng chạy vào tiệm vải, khiến Hoán Thần cùng Nhược Yên đang chọn vải liền ngừng lại.
Hoán Thần ngạc nhiên nhìn nha dịch: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Đại nhân, hình như đê điều ngăn biển có chuyện rồi, xin đại nhân nhanh chóng đi trước xem xét." Sắc mặt nha dịch tái nhợt, mặc dù những ngày gần đây chỉ có mưa phùn dai dẳng rơi xuống Lôi Châu, nhưng mà Lôi châu bị tai nạn biển nhiễu loạn nhiều năm, thời tiết thay đổi là chuyện dân chúng Lôi Châu sợ nhất trong lòng.
"Được." Hoán Thần gật gật đầu, xoay người nhìn Nhược Yên: "Nhược Yên, ta..."
Nhược Yên thản nhiên mỉm cười lắc đầu: "Ngươi đi đi, dân chúng quan trọng hơn."
"Ừm." Hoán Thần khẽ cười, giương mắt nhìn chủ tiệm vải: "Sau khi Nhược Yên chọn xong, chỉ cần nàng thích thì cứ đến phủ nha ta lấy bạc là được."
"Vâng, Tô đại nhân." Người chủ tiệm vải cười vui vẻ, gật đầu lia lịa.
Hoán Thần nhìn Nhược Yên thật sâu, liền vội vàng theo nha dịch rời khỏi tiệm vải.
Nhược Yên dõi mắt nhìn Hoán Thần rời khỏi, cúi đầu ngắm nhìn miếng vải đỏ bên cạnh, bất chợt nàng mỉm cười, mở miệng nói: "Ông chủ, ta chọn mảnh vải này."
"Vâng, thưa Nam Cung cô nương, ta bảo đảm sau năm ngày liền có thể may xong hỉ phục đưa đến nơi." Người chủ tiệm vải vừa dứt lời, lập tức nhìn sang nữ công may áo bên cạnh: "Nhanh lên, lấy thước đo cho Nam Cung cô nương."
"Vâng, ông chủ." Nữ công may áo gật gật đầu, lấy ra thước dây đã chuẩn bị sẵn, sau đó đo cho Nhược Yên, cúi đầu nói: "Nam Cung cô nương thế này là được rồi."
"Đa tạ hai người, Nhược Yên trở về Cô Trúc trước." Nhược Yên nói xong, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, liền xoay người rời khỏi tiệm vải.
"Đi thong thả, đi thong thả."
Sóng biển đánh vào liên tục ngoài cổng thành phía nam Lôi Châu, từng tiếng nối liền từng tiếng, trăm năm đều như thế.
Bước từng bước chậm rãi đi dọc theo phía đê, Hoán Thần cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra gạch đá đắp đê dưới chân mình, bỗng nhiên hơi nhíu mày ngừng bước ở mặt đê.
Chỉ thấy gạch đá nơi này hơi có chút nứt vỡ, gặp phải sóng to gió lớn gì thì rất dễ vỡ đê. Nếu như mặt đê ngoài biển này vỡ rồi, chỉ sợ sóng to gió lớn đồng loạt ập về cổng thành Lôi Châu, thì không biết sẽ gây thành họa lớn như thế nào!
"Đại nhân, ngư dân nói mặt đê bên kia cũng bị nứt vỡ kìa!" Nha dịch bên cạnh chỉ về phía khoảng chừng bảy bước ngoài kia.
Hoán Thần vội vàng đi đến, quả nhiên vết nứt bên này còn lớn hơn bên kia! Hoán Thần không khỏi hít một hơi, giương mắt nhìn về phía tiếp giáp giữa nước và trời đều giăng đầy mây đen, dường như có dấu hiệu xảy ra mưa lớn.
"Nhanh chóng trở về phủ, kêu gọi toàn bộ dân phu Lôi Châu tiến hành sửa chữa mặt đê." Hoán Thần hạ lệnh tức thì, mang theo nha dịch vội vàng chạy về phía thành Lôi Châu.
Khi mới vừa đi ngang qua cổng thành phía nam, Hoán Thần bỗng nhiên ngừng lại giơ tay lên vỗ vỗ tường đá: "Tri phủ đại nhân trước đây có từng sửa tường thành Lôi Châu chưa?"
"Mười năm nay tường thành Lôi Châu chưa từng được sửa." Nha dịch lắc lắc đầu.
Hoán Thần nhíu chặt mày: "Sau khi trở về phủ nha liền lấy hết toàn bộ ngân lượng trong khố tu sửa lại thật tốt thành Lôi Châu cùng với đê điều." Đột nhiên nghĩ đến điều gì, Hoán Thần khẽ thở dài" "Vậy đã đưa tiên quang đến kinh thành chưa?"
"Từ khi phi trộm kia đưa tiên quang trở về thì vẫn còn để trong phủ." Nha dịch tiếp tục trả lời.
"Vừa hay ta sẽ mượn lý do đưa cống phẩm trở về kinh thành, liền dâng tấu cầu xin hoàng thượng ban chút ngân lượng, nếu như Lôi Châu hỗn loạn vì tai nạn biển, chắc chắn sẽ chết hoặc bị thương vô số người, nếu nói hoàng thượng yêu dân, tất nhiên ngài sẽ chuẩn." Hoán Thần khẽ gật đầu, kế đến mang theo nha dịch chạy về phía phủ nha.
Bận rộn nửa canh giờ trong phủ nha, nhìn mấy tên nha dịch mang theo tiên quang lên đường, cũng khiến cho Hoán Thần từ từ buông lỏng, khẽ thở phào nhẹ nhỏm.
"Công tử, nếu như người phân phó hết nha dịch đi sửa thành sửa đê rồi, như vậy phủ nha chỉ còn lại mình Lưu nhi, làm sao giúp người chuẩn bị hỉ đường kịp lúc được?" Lưu nhi nhìn Hoán Thần đang cau mày suy nghĩ, tuy nhiên trong lòng vẫn là câu hỏi muốn hỏi ra miệng kia, người thật sự muốn lấy Nam Cung Nhược Yên, quả thật nữ tử có thể lấy nữ tử sao?
Hoán Thần lắc lắc đầu: "Đành vậy, ta lại quên mất chuyện này rồi." Không sửa đê điều cùng tường thành, lỡ như mưa giông đột nhiên ập đến làm dân chúng Lôi Châu mất mạng, hôn lễ cùng Nhược Yên không thể cử hành đúng hạn, vậy thì các nàng khó có thể chạy trốn bình yên rồi.
"Công tử..." Lưu nhi muốn nói lại thôi: "Không bằng đừng cử hành hôn lễ đi, để tránh việc sau này bị người đời chê cười."
"Hôn lễ chắc chắn phải được cử hành." Hoán Thần kiên định mở miệng, mới vừa nghĩ đến Nhược Yên, trong lòng Hoán Thần không khỏi âm thầm đau xót, "Trường Sinh Lăng" nếu như nơi đó không phải lời đồn, Nhược Yên, ngươi sẽ có chút hi vọng sống.
"Được không vậy..." Cuối cùng Lưu nhi vẫn không buông xuống được nghi ngờ trong lòng: "Chẳng lẽ người đã quên mất chính mình..."
"Ta vẫn nhớ mà." Hoán Thần hít sâu, nhẹ nhàng mỉm cười: "Dù vậy ta vẫn phải cưới." Giương mắt nhìn về phía thành Lôi Châu, trong phút chốc Hoán Thần dường như nghĩ đến điều gì, liền xoay người đi đến ngoại viện phủ nha, nói với bọn nha dịch còn lại: "Chút nữa theo ta đi tu sửa củng cố tường thành, đồng thời giúp ta phủ đầy lụa đỏ trên tường thành, ta muốn mở yến tiệc thành thân ngay trên tường thành Lôi Châu."
Lời Hoán Thần mới vừa nói ra làm bọn nha dịch còn lại ở ngoại viện cùng Lưu nhi nhất thời kinh hãi: "Đại nhân... chẳng lẽ người muốn bái thiên địa ngay trên tường thành sao?"
Bỗng nhiên Hoán Thần mỉm cười gật đầu: "Cứ như vậy đi, vừa có thể tiết kiệm người đến phủ nha chuẩn bị hôn lễ, lại giúp ta chuyên tâm xây dựng tường thành, nhất cử lưỡng tiện."
Bọn nha dịch kinh ngạc nhìn Hoán Thần, vị tri phủ đại nhân mới đến này thật là có ý tưởng mới mẻ mà, không ngờ nghĩ đến cách thành thân như thế, đảm bảo người duy nhất trên thiên hạ này rồi.
"Được, chúng ta đều nghe theo căn dặn của đại nhân."
"Vậy chúng ta nhanh chóng lên đường đi, chiêu mộ ít dân phu, bắt đầu xây dựng tường thành." Hoán Thần gật đầu xoay người đi, mang theo bọn nha dịch vội vàng rời khỏi phủ nha.
Nhược Yên, phương pháp "thâu long chuyển phượng*"có lẽ cần phải an toàn hơn, nhưng mà biến số quá lớn, không bằng ta liền đánh cuộc một phen, cược một ván lớn nhất! Dẫn sóng lớn xé rách thiên la địa võng triều đình giăng ra để bắt mọi người, liều mạng tìm hi vọng sống!
(*) thâu long chuyển phượng: kế đánh tráo.
Chuyện quan trọng nhất hiện giờ là phải tu sửa tường thành Lôi Châu thật chắc chắn, tránh cho kế này gây ra thương vong cho dân chúng, nếu không thì ta gây ra sát nghiệp rồi...
Nếu hôm nay muốn sống sót, nhất định phải tìm một chiếc thuyền để chạy trốn, nhưng mà giờ này phút này cố ý chuẩn bị thuyền bè chắc chắn sẽ làm cho người nghi ngờ, vì vậy chỉ Tiểu Phách Tử mới có thể giúp mình mà thôi... nhưng mà, rõ ràng Tiểu Phách Tử nên nghỉ ngơi trong phủ mới phải, không biết lại chạy đi đâu rồi?
Hoán Thần nhíu mày, quả nhiên Tiểu Phách Tử này đúng là đến vô ảnh đi vô tung, thời điểm mấu chốt vẫn luôn tìm không được.
"Con mọt sách, ngươi đi đâu mà vội vậy?" Vừa đến trước cổng thành, liền thấy Tiểu Phách Tử nhảy ra ngoài cười hì hì nhìn Hoán Thần: "Lạ thật, ngươi không đi theo Nam Cung cô nương, sao lại mang theo nha dịch đầy đường đi tìm dân phu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"Tiểu Phách Tử, gặp được ngươi là tốt quá rồi!" Hoán Thần mừng rỡ, nhanh chóng bước đến giữ nàng.
"Đợi đã, ngươi muốn làm gì vậy?" Tiểu Phách Tử khó hiểu nhìn Hoán Thần: "Đây... đây là trên đường lộ nha, ta không muốn bị người khác nói là tên 'đồng tính luyến' à nha!" Trời ạ, mới một đêm không gặp thôi, vì sao con mọt sách này biến thành người khác vậy - gặp phải một yêu nữ như ngũ cô nương đã đủ xui xẻo rồi, lại còn gặp phải một tên quái dị như con mọt sách này nữa, số mạng ta thật khổ mà...
Buông lỏng Tiểu Phách Tử, Hoán Thần dặn dò bọn nha dịch sau lưng tiếp tục đi chiêu mộ dân phu: "Tiểu Phách Tử, ngươi đi theo ta."Mới vừa dứt lời, Hoán Thần rời khỏi cổng thành, đưa Tiểu Phách Tử đến chỗ đê điều.
"Con mọt sách, rốt cuộc thì ngươi muốn nói gì?" Tiểu Phách Tử đứng ở trên đê nhìn Hoán Thần.
Hoán Thần giương mắt nhìn nơi giao nhau đầy mây đen giữa trời và biển, mở miệng nói: "Tiểu Phách Tử, ngươi có nghĩ ra cách nào tìm được thuyền ra biển không?"
"Chuyện này..." Tiểu Phách Tử im lặng gật đầu: "Tìm thuyền không khó, nhưng mà khó khăn là làm sao đưa thuyền ra biển bình yên được?" Ném từ vách núi xuống mặt biển, chắc chắn sẽ hỏng mất rồi, vậy thì làm sao ra biển đây?
"Nếu như tuyến đê ngăn biển bị vỡ, sóng lớn đánh vào, ngươi chắc chắn có thể cầm lái bình yên đưa thuyền vào Nam Hải không?" Hoán Thần nghiêm túc nhìn nàng: "Nếu như có thể, ta tình nguyện không làm tri phủ Lôi Châu, ra biển cùng mọi người."
"Con mọt sách, trong đầu ngươi suy nghĩ gì vậy?" Trên mặt Tiểu Phách Tử hiện lên vẻ kinh hãi: "Nếu như hỏng đê rồi, thành Lôi Châu sẽ gặp nguy hiểm!"
"Ta biết." Hoán Thần hít thật sâu: "Vì vậy ta mới phải gia cố tường thành thật tốt, không thể để bất kỳ sai sót gì." Bỗng nhiên, Hoán Thần mệt mỏi mỉm cười: "Sáng nay, khi ta đang xem sách thuốc thì nhìn thấy trong sách ghi lại... có lẽ trong Trường Sinh Lăng có phương pháp cứu được Nhược Yên, vì vậy ta muốn đi cùng các ngươi ra biển tìm kiếm Trường Sinh Lăng, tìm được hi vọng sống ít ỏi này."
"Ngay cả làm quan ngươi cũng không cần sao?" Tiểu Phách Tử càng thêm kinh ngạc.
"Thật ra ta vốn cũng không nên làm quan." Hoán Thần cười khổ lắc đầu: "Nếu như ta biết có ngày hôm nay, ta tình nguyện chưa từng làm tri phủ Lôi Châu."
Tiểu Phách Tử không biết vì sao đôi mắt của Hoán Thần lại lộ ra vẻ bi thương: "Vậy nếu... nếu như đê điều bị vỡ rồi, sóng lớn không đánh được đến phủ nha, đến lúc đó ngươi đang bị kẹt bên trong phủ nha, thì làm sao thoát thân được?"
Hoán Thần thản nhiên mỉm cười: "Hôm nay ta quyết định tổ chức hôn lễ ngay trên cổng thành Lôi Châu, nếu như sóng biển ập đến, tùy thời ta liền nhảy từ cổng thành ra biển, đánh cuộc một lần duy nhất này!"
"Ngươi không muốn sống nữa sao, trực tiếp nhảy xuống?" Tiểu Phách Tử không khỏi hít một hơi.
Hoán Thần nhẹ nhàng lắc đầu: "Bây giờ ta đã không có cách nào tốt hơn rồi."
Im lặng nhìn Hoán Thần một lúc lâu, đột nhiên Tiểu Phách Tử nặng nề gật đầu: "Con mọt sách, thật sự hôm nay ngươi không giống với con mọt sách trước kia."
"Vậy trước kia thì sao?" Hoán Thần nhìn tường thành Lôi Châu: "Chỉ hi vọng sau khi tường thành này được gia cố, có thể chịu đựng được sóng lớn ập vào."
"Thật giống như tử tù chuẩn bị chết vậy!" Tiểu Phách Tử cười ha hả, vỗ vỗ vai Hoán Thần: "Nếu thật sự có sóng lớn ập đến, ta sẽ liều mạng cứu ngươi lên thuyền!"
"Được, bây giờ chuyện lo lắng nhất là khi nào thì trận mưa này đến đây?" Hoán Thần cúi người vỗ vỗ lên mặt đê dưới chân, nếu như không có sóng lớn, chúng ta tính toán chỉ uổng công thôi...
Tiểu Phách Tử học theo Hoán Thần cúi người vỗ vỗ đê: "Thật ra cho dù không mưa cũng có thể có sóng lớn, chỉ cần đột nhiên đê đập này bị vỡ, uy lực của những con sóng biển chung quanh đây cũng không nhỏ."
Hoán Thần gật đầu mỉm cười: "Xem ra, nếu như 'thiên tai' không đến thì chỉ là 'nhân họa'."
"Vậy bây giờ ta sẽ đi mua giúp ngươi chút ít tiêu thạch*, lưu huỳnh, than củi." Tiểu Phách Tử bật người dậy, cười hì hì: "Có lẽ trực tiếp đi trộm an toàn hơn nhiều so với mua."
(*) Nitrat.
Hiểu rõ ý trong lời Tiểu Phách Tử, Hoán Thần gật gật đầu, mua những thứ này thật sự làm kinh động quá mức đi: "Xem ra, lần này ta không thể làm gì khác hơn là giả bộ không nhìn thấy rồi."
Tiểu Phách Tử rất thẳng người: "Đó là tất nhiên, ngươi xem, có đôi khi trộm đồ cũng không phải làm hỏng chuyện, đúng không?"
Hoán Thần dở khóc dở cười nhìn Tiểu Phách Tử, chẳng qua là im lặng lắc lắc đầu: "Thật ra vẫn nên ít trộm đồ thì tốt hơn, cẩn thận sau này ngươi gặp phải cao thủ đe dọa mạng nhỏ của ngươi."
Khẽ nhổ một bãi nước bọt tràn ngập tức giận, ngoài miệng Tiểu Phách Tử không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm đồng ý, đời ta thật sự rơi vào tay yêu nữ ngũ cô nương kia rồi, không nói đến việc bị cưỡng ép khắc hình lên thân thể, lại còn ngày ngày bị uy hiếp làm thứ này thứ kia, mới vừa cùng các nàng đi mua nữ trang cho tam cô nương, rồi lại còn bị nàng hung hăng bức ép đến giúp con mọt sách chuẩn bị hôn lễ, thật không biết khi nào mới thoát khỏi biển khổ đây?
Hầy... chuyện phiền nhất vẫn là... không biết buổi tối năm ngày sau, nàng có bị trúng kế không, biết điều rời khỏi cùng Tiểu Phách Tử nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.