Thuyền rồng khởi hành dưới đêm trăng mờ mịt, trong lòng mỗi người đều mang theo cảm giác bất an.
Bầu trời dần dần sáng, ba hòn đảo đơn độc mơ hồ xuất hiện ở phương xa.
Con mọt sách, chắc là ngươi vẫn bình an phải không? Tiểu Phách Tử lo lắng nhìn phía sau, lần này không có ngươi gánh vác cùng ta, ta... trong lòng ta thật sự rất lo lắng.
"A..." Vân Ca lên tiếng hát vang một khúc ca.
Chỉ thấy Hoài Băng cảnh giác nhìn chung quanh, lần này không thấy xảy ra điều gì lạ.
"Dương uy tứ hải hề, tráng sĩ anh hồng. Quang hàn thiên địa hề, tướng quân kiếm lãnh." Tiếng hát Vân Ca vang lên giữa trời đất mênh mông, thanh âm thanh thúy vô cùng động lòng người.
Thuyền rồng dần dần đến gần ba hòn đảo kia, đột nhiên thanh âm trống trận vang lên từng hồi.
Dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy từng vị tướng sĩ Đại Chiếu trên bờ cầm trường thương trong tay, toàn bộ đều đề phòng nhìn thuyền rồng từ từ đến gần.
"Thì ra Đại Chiếu ngươi nói là có thật." Tiểu Phách Tử lo lắng hít sâu.
"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là đệ đệ của ta, thái tử Đại Chiếu - Vân Phá." Tiếng hát Vân Ca dừng lại, nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử, "Nếu như để lộ chân tướng, chỉ có con đường chết dành cho hai ta thôi."
"Ngươi dựa vào nàng, có lẽ ngươi sẽ thất vọng." Hoài Băng nhìn Tiểu Phách Tử lắc đầu, Tiểu Phách Tử khi nào ngươi mới làm cho người khác cảm thấy an tâm đây? Lặng lẽ kẹp thật chặt một cây ngân châm ở ngón tay, Hoài Băng nhìn những binh sĩ khôi giáp nặng nề dần dần xuất hiện rõ ràng từ phía xa, thời điểm mấu chốt cần phải tìm thủ lĩnh của bọn chúng, bắt giặc phải bắt vua trước rồi.
"Hoài Băng..." Tiểu Phách Tử có chút mất mát nhìn nàng.
"Muốn ta nhìn người bằng cặp mắt khác, vậy hãy làm chuyện khiến ta có thể xem trọng ngươi đi." Hoài Băng nghiêm túc nhìn Tiểu Phách Tử, "Đừng để cho người khác chê cười ta đường đường ngũ cô nương đảo Thiên Khu, mà lại đi theo người vô dụng."
"Hoài Băng..." Trong lòng Tiểu Phách Tử cảm thấy ấm áp, muốn đến nắm tay Hoài Băng lại bị nàng đẩy ra.
"Nếu như ngươi làm không được, đừng hòng làm loạn." Hoài Băng lạnh lùng trừng mắt liếc Tiểu Phách Tử.
Chỉ thấy Tiểu Phách Tử mỉm cười, nháy mắt nhìn Hoài Băng, "Ta có thể mà!"
Trống trận đánh vang lần nữa, binh tướng tránh ra đồng loạt, một vị tướng quân anh tuấn đi ra, mặc trên mình ngư lân chiến giáp, gương mặt tuấn lãng lộ ra dưới ánh mặt trời.
Thuyền rồng cặp bến, Vân Ca đứng ở mũi thuyền, bình tĩnh nhìn vị tướng quân anh tuấn kia, "Hải Lẫm, lâu rồi không gặp."
Hãi Lẫm quỳ rạp xuống, "Mạt tướng cung nghênh công chúa trở về."
"Vương thúc đâu rồi?" Vân Ca từ tốn bước xuống thuyền rồng, giương mắt nhìn Tiểu Phách Tử trên thuyền, "Lần này rời đảo ta đã tìm được thái tử Vân Phá trở về, có lẽ ông ta không còn lời gì để nói rồi phải không?"
"Điệt nữ của ta đã tìm được thái tử về rồi sao?" Một giọng nói khá hung ác vang lên.
Chúng tướng quỳ rạp xuống đất, một vị nam tử trung niên râu dài, mặc áo bào đen có thêu hình mãng xà, chậm rãi bước đến, nhìn thoáng qua y phục hải tặc trên người Vân Ca, cười lạnh, "Điệt nhi, không phải ngươi rơi vào tay đám hải tặc kia, lừa gạt được tên nam nhân nào đó, rồi trở về đây giả mạo thái tử chứ?"
"Vương gia!" Hải Lẫm không nhịn được lên tiếng.
"Hải Lẫm, ngươi nghĩ ngươi có thân phận gì, dám cả gan đứng ra quản chuyện của ta?" Nam tử râu dài hung hăng quát to khiến Hải Lẫm cúi đầu.
Hoài Băng cùng Tiểu Phách Tử nhảy xuống thuyền rồng, Hoài Băng kéo kéo Tiểu Phách Tử, "Tỏ ra có khí thế chút đi."
Tiểu Phách Tử gật gật đầu, đi đến nhìn vị nam tử râu dài kia, đột nhiên không biết nên nói gì, nên gọi ông ta là gì đây?
Nam tử râu dài liếc nhìn đánh giá Tiểu Phách Tử, "Vân Ca, đây chính là thái tử mà ngươi tìm được hay sao? Nhìn qua gầy yếu như vậy, làm gì có chút anh khí nào của Vương huynh năm đó?" Chỉ thấy ánh nhìn của hắn thay đổi rơi trên mặt Hoài Băng, nam tử râu dài nhếch miệng cười nói, "Chà, lại còn mang theo một tiểu nương tử, đột nhiên ta không muốn để ngươi đi được."
"Ý ngài là vừa ý ta sao?" Thanh âm Hoài Băng bỗng nhiên mềm nhũn, tà mị vô cùng làm cho tâm thần người khác rung động.
Tiểu Phách Tử kinh hãi quay đầu lại, "Hoài Băng, ngươi..."
Hoài Băng trừng mắt nhìn Tiểu Phách Tử, tiếp đón nam tử râu dài, đặt tay lên vai hắn, "Vậy ý ngài là không muốn để nàng đi? Hay không muốn để ta đi?" Hơi thở như lan, đáy mắt nàng đều mang vẻ trêu chọc.
Nam tử râu dài không khỏi nuốt nước bọt, vuốt vuốt tay Hoài Băng, "Nếu như nàng nguyện ý ở lại thì tốt hơn nhiều."
"Vậy cần phải xem thử ngài đây có thể lưu lại ta không?" Hoài Băng mỉm cười tà mị.
Tiểu Phách Tử tức giận trừng mắt nhìn Hoài Băng, hất tay nam tử râu dài, "Ngươi buông nàng ra!"
Nam tử râu dài lạnh lùng nhìn Tiểu Phách Tử, "Tiểu tử, nơi này ai cho phép một tên nhãi ranh như ngươi làm loạn?"
Vân Ca nghiêm nghị quát to, "Vương thúc, hắn là thái tử Đại Chiếu, hắn mới chính là chủ nhân chân chính của Đại Chiếu!"
"Buồn cười, ta không thừa nhận thì ai có thể thừa nhận?" Nam tử râu dài cười lạnh, chỉ thấy binh tướng chung quanh im lặng cúi đầu.
"Không thừa nhận gì vậy?" Ngón tay Hoài Băng nâng lên cằm nam tử râu dài, ngân châm trên ngón tay đã chỉ vào cổ họng hắn, tà mị trong mắt đột nhiên biến mất, "Mộ Dung Hoài Băng ta muốn giết người, đảm bảo Diêm Vương không thể không thu."
"Ngươi dám động vào ta!" Ánh mắt nam tử râu dài kinh sợ, "Tay ta nắm binh quyền, nếu ta chết rồi, không ai trong các ngươi chạy thoát được!"
"Thật sao?" Hoài Băng cười lạnh, ngân châm không chút do dự đâm thẳng vào cổ họng hắn - châm xuyên vào cổ, chết ngay lập tức.
"Các ngươi làm phản!" Trong binh tướng có người cao giọng kêu to, tức thì vây quanh bọn họ thật chặt.
"Người giết hắn là ta, làm gì liên quan đến bọn họ, phải không?" Hoài Băng khẽ đẩy nam tử râu dài sang bên cạnh, không nhanh không chậm ném ngân châm trong tay, nhìn Tiểu Phách Tử, "Thái tử điện hạ, vì sao còn chưa động thủ bắt ta? Báo thù cho thúc thúc ngươi?"
"Hoài Băng..." Trong đầu Tiểu Phách Tử hoàn toàn trống rỗng, những chuyện bất ngờ xảy đến thế này nàng vẫn chưa kịp hiểu rõ, không ngờ Hoài Băng lại đưa nàng vào tình cảnh khó giải quyết như vậy.
Trong lòng Vân Ca biết rõ gật đầu, ra lệnh, "Mau chóng bắt lại thích khách kia!"
Hải Lẫm bật người đứng dậy nhanh chóng rút kiếm kề trên cổ Hoài Băng, "Bắt nàng lại, chờ thái tử xử trí!"
"Tiểu Phách Tử, khi nào thì ngươi mới làm cho người ta an tâm được đây?" Hoài Băng thất vọng thở dài.
Tiểu Phách Tử ngẩng người, rốt cuộc hiểu rõ dụng ý của Hoài Băng, "Bắt lại..."
Chúng tướng đang vây quanh bọn họ đều ngẩn người, không biết có nên nghe lệnh hay không.
Vân Ca hiên ngang đứng ra, "Chẳng lẽ mệnh lệnh của một Vương thúc đã chết lại được xem trọng hơn mệnh lệnh đường đường thái tử Đại Chiếu hay sao? Rốt cuộc thì các ngươi có còn xem ta là công chúa Đại Chiếu không?"
"Chúng thần..."
Hải Lẫm cung kính cúi đầu trước mặt Tiểu Phách Tử, "Mạt tướng tham kiến điện hạ!"
"Vương thúc đã chết, ta... ta là thái tử Đại Chiếu, các ngươi đều phải nghe lệnh ta!" Tiểu Phách Tử hít thật sâu, nghiêm nghị nhìn binh tướng chung quanh, "Chẳng lẽ các ngươi cũng muốn làm phản?"
"Trước kia ta chỉ là phận nữ lưu, vậy nên vương quyền trao vào tay Vương thúc, hôm nay Vương thúc bị giết chết, thái tử trở về, không lẽ trong lòng các ngươi chỉ có chủ nhân trước kia, không đặt thái tử điện hạ trong mắt sao?" Vân Ca lạnh lùng quát to.
"Tham... tham kiến thái tử điện hạ..." Binh tướng chung quanh để xuống vũ khí cầm trong tay, quỳ rạp xuống đất.
Hải Lẫm áp giải Hoài Băng, "Nữ nhân này cải trang thành nha hoàn, giả vờ đến gần thái tử, thì ra lòng dạ khó lường, ám sát Vương thúc, tội ác tày trời, thỉnh điện hạ xử trí."
Vân Ca lo lắng nhìn Tiểu Phách Tử, hiện giờ thế cuộc đã định rồi, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Hoài Băng mỉm cười tà mị, "Sao vậy? Tình cũ khó bỏ? Từ khi nào thì điện hạ trở nên giống nữ nhi như thế?"
Tiểu Phách Tử lắc đầu kịch liệt, bỗng nhiên kéo Hoài Băng ôm vào lòng, nghiêm nghị trừng mắt nhìn mọi người, "Ta đường đường là thái tử Đại Chiếu, giết Vương thúc không muốn nhường lại hoàng quyền thì có gì sai? Mộ Dung Hoài Băng là thê tử ta, ai dám động vào nàng?"
Vân Ca cùng Hải Lẫm hốt hoảng nhìn nhau, lặng lẽ thở dài nhìn Tiểu Phách Tử, làm vậy không phải muốn binh tướng quay giáo tấn công hay sao! Hải Lẫm vừa nghĩ đến đây, cẩn thận bảo vệ Vân Ca, cảnh giác nhìn chăm chú nhất cử nhất động của bọn binh tướng.
Hoài Băng kinh ngạc dựa vào lòng Tiểu Phách Tử, bỗng dưng nhàn nhạt mỉm cười.
Tiểu Phách Tử hít thật sâu, "Ta chỉ từng nghe nói, dưới thiên tử chỉ có thái tử, ta giết loạn thần tặc tử thì sai ở đâu? Nếu bây giờ các ngươi động vào ta, không phải các ngươi cũng là loạn thần tặc tử sao?"
Binh tướng chung quanh kinh hãi nhìn Tiểu Phách Tử, hồi tưởng lại khí thế oai hùng của hoàng đế Đại Chiếu năm đó, quả thật cũng khá giống người.
Tiểu Phách Tử nắm chặt tay Hoài Băng, "Nếu ngay cả thê tử của mình ta còn giữ không được, vậy ta còn làm thái tử điện hạ gì? Các ngươi muốn động vào Hoài Băng, vậy thì giết ta trước đi!"
"Điện hạ nói quá lời rồi!" Hải Lẫm quỳ rạp xuống đất, "Điện hạ trở về là hi vọng của Đại Chiếu ta, kính xin điện hạ bảo trọng."
"Đệ đệ..." Vân Ca vỗ vỗ vai Tiểu Phách Tử, nhìn những binh tướng kia vẫn không chịu thừa nhận Tiểu Phách Tử, "Bất kể hôm nay sống hay chết, tỷ tỷ cũng sẽ theo đệ! Nhìn xem đám ô hợp này làm sao phục quốc nếu như hoàng thất Đại Chiếu chúng ta chết hết rồi?"
"Cung nghênh thái tử điện hạ!" Bỗng nhiên một tên tiểu tướng mở miệng đầu tiên trong đám binh tướng, càng ngày càng nhiều binh tướng quỳ xuống, ai nấy đều cung kính.
Hãi Lẫm chậm rãi đứng dậy, cầm kiếm trong tay chỉ về phía binh tướng, "Ai dám mở miệng nói không phục điện hạ, vậy thì phải hỏi thanh kiếm trong tay ta!"
"Điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Từng người một trong đám binh tướng rối rít quỳ xuống, bỗng nhiên phát ra tiếng hô vang chấn động khắp trời.
Vân Ca thở phào nhẹ nhõm, hoảng hốt nhìn Tiểu Phách Tử hiên ngang kia, nếu ngươi thật sự là đệ đệ của ta, vậy thì tốt biết bao?
"Cung nghênh thái tử, thái tử phi về điện." Hải Lẫm nhìn thấy thế cuộc đã đổi, ôm quyền cúi xuống trước mặt Tiểu Phách Tử cùng Hoài Băng.
Tiểu Phách Tử mỉm cười, chớp chớp mắt nhìn Hoài Băng đang ôm trong lòng, "Hoài Băng..."
"Nhất thời gặp may thôi mà, đắc ý gì chứ?" Hoài Băng trừng mắt liếc nhìn Tiểu Phách Tử, "Vẫn còn chưa buông ta ra sao? Thật sự ngươi xem ta là nương tử của ngươi sao?"
"Đã nói rồi mà, sao đổi ý được?" Đột nhiên Tiểu Phách Tử cười cười xấu xa, cầm chặt tay Hoài Băng, "Ái phi, chúng ta hồi cung!"
"Ngươi!" Trên mặt Hoài Băng đỏ ửng, "Nếu ngươi không thả ta ra, chắc chắn ta sẽ đâm ngươi!"
"Nhưng ta không muốn thả!" Tiểu Phách Tử chớp chớp mắt lần nữa, "Dù sao ta cũng bị ngươi đâm rồi, đâm nhiều hơn nữa có sao đâu?"
Vân Ca nhìn Tiểu Phách Tử dẫn theo Hoài Băng được chúng tướng quỳ bái dần dần khuất bóng, khẽ thở dài, chẳng qua đoạt quyền chỉ là bước đầu tiên, làm sao giữ được quyền mới thật sự khó khăn, nghìn vạn lần thân phận nữ nhi của ngươi không thể bị lộ.
"Công chúa..." Hải Lẫm ân cần khẽ gọi.
Vân Ca quay đầu lại, hỏi: "Hải tướng quân, chuyện gì vậy?"
Hải Lẫm lo lắng nhìn y phục chật vật Vân Ca mặt trên người, "Lần này rời đi tìm thái tử, chắc là chịu không ít ủy khuất rồi phải không?"
"Chỉ cần có hi vọng phục quốc Đại Chiếu, cho dù ta có chết cũng không sao?" Vân Ca nhìn vết thương trên cổ tay mình, "Nam Cung Liêu, nhất định ta phải đòi ngươi trả lại mối thù ngươi sỉ nhục ta!"
"Công chúa gặp phải hải tặc Đại Việt?" Hải Lẫm kinh ngạc, "Chẳng lẽ hắn dám khi dễ công chúa?" Căm hận nắm chặt chuôi kiếm, Hải Lẫm tức giận nói, "Xin công chúa cho phép mạt tướng mang binh lên đường, giết bọn chúng không chừa manh giáp!"
"Cho phép hay không thì lúc này phải bẩm báo thái tử mới được, ta tin có ngươi cùng nàng sẽ có hi vọng xuất binh tấn công Đại Việt!" Vân Ca cười lạnh, "Ta muốn chiến kỳ Đại Chiếu tung bay lần nữa trên Nam Hải này!"
"Mạt tướng thề chết theo cùng!" Hải Lẫm ôm quyền quỳ xuống, công chúa, không cần biết xảy ra chuyện gì, nhất định Hải Lẫm sẽ bảo vệ người thật tốt, không để cho ai khi dễ người!