Biết Vị Ký

Chương 205: Mượn tiền




Viên Thiên Dã ở trước mặt mọi người nắm tay nàng, Lâm Tiểu Trúc liền hiểu được tâm tình của hắn. Thấy nàng chơi cờ với Thẩm Tử Dực nên bị kích thích sao ? tình cảm ẩn nhẫn bao lâu nay đã tới lúc bộc phát sao ? nàng có nên đi cùng hắn để bình ổn tâm trạng của hắn không ? chuyện rất đơn giản sao nàng lại phải suy nghĩ rối rắm, là vì không muốn tổn thương hắn sao ?
Lâm Tiểu Trúc hít sâu một hơi, bình ổn suy nghĩ lung tung trong lòng.
Nàng không thể đi cùng hắn, dù khiến hắn bị tổn thương cũng không thể. Lúc này đi theo hắn thì sau này dù làm thê, làm thiếp hay làm tỳ đều là hứa hẹn giao tương lai của mình cho hắn. Viên Thiên Dã là một người cường thế cỡ nào. Hôm nay, một khi đáp ứng đi theo hắn, cả đời này hắn sẽ không buông tay. Một người thân phận thấp bé như nàng sao có thể với được người tốt như vậy. Nàng không thể đi sai một bước nào. Bây giờ không đành lòng tổn thương hắn, đến khi mình bị tổn thương thì ai sẽ nghĩ cho mình ?
“Công tử, bên ngoài tình hình như thế nào ?” Nàng ngẩng đầu lên,ánh mắt bình tĩnh nhìn Viên Thiên Dã hỏi.
Tình cảm mãnh liệt sôi trào trong ngực, Viên Thiên Dã đang chờ Lâm Tiểu Trúc cho hắn một thái độ, một hứa hẹn. Phần tình cảm này, tuy hắn không nói rõ nhưng tin chắc với sự thông minh của nàng cũng đã hiểu được ý hắn. Hắn muốn nàng tỏ thái độ, nàng nhất định biết được.
Tuy tim đập thình thịch, Viên Thiên Dã vẫn cố gắng nín thở, chờ nghe từng tiếng của nàng. Không ngờ lại nghe được một câu chẳng ăn nhập gì.
Hắn quay đầu đi, nhìn thấy ánh mắt trong suốt, bình tĩnh không chút gợn sóng, không một tia cảm xúc của mình. Viên Thiên Dã mỉm cười tự giễu.
Thích hay không thì ra chỉ là chuyện của một mình hắn, trong lòng Lâm Tiểu Trúc hoàn toàn không có hắn.
“Mặc kệ thời cuộc như thế nào, ta cũng không để ngươi gặp nguy hiểm” tuy trong lòng rất khó chịu nhưng Viên Thiên Dã vẫn ôm chút hi vọng. Dù gì nàng vẫn không cự tuyệt hắn mà.
Lâm Tiểu Trúc lại lắc đầu” nếu thời cuộc chưa ổn định, không thể đến tiệm làm việc, ta trước hết cứ ở đây một thời gian đã. Như vậy công tử không phải bận tâm cho ta, hơn nữa, mấy ngày nay theo Dực công tử học chơi cờ, ta rất thích thú. Ta còn muốn học thêm mấy ngày, cho nên thứ cho Tiểu Trúc hiện không thể cùng công tử hồi phủ”
Thẩm Tử Dực nghe vậy cao hứng đến mức đứng bật dậy, tõ rõ thái độ” cứ để Lâm cô nương ở lại đây đi, Viên thần y có việc cứ đi” . Lâm Tiểu Trúc cự tuyệt đã khiến Viên Thiên Dã khó chịu lắm rồi, không nên kích thích hắn nữa.
Viên Thiên Dã lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu Trúc, sau đó không nói một lời, xoay người đi thẳng ra ngoài.
“Công tử.” Lâm Tiểu Trúc vội đuổi theo hắn.
Tâm của Viên Thiên Dã vừa rơi xuống đáy cốc đang có cơ hội ngoi lên, hắn xoay người lại, nhìn nàng, ánh mắt tỏa sáng.
Thấy hắn như vậy, Lâm Tiểu Trúc chột dạ, tránh né ánh mắt hắn, nhỏ giọng hỏi” Tô Tiểu Thư các nàng không có việc gì chứ ?” Đây là vấn đề nàng vẫn canh cánh trong lòng, biết Viên Thiên Dã đang tức giận nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Các nàng không có việc gì.” Viên Thiên Dã ánh mắt ảm đạm, miệng cười trào phúng, xoay người bước đi.
Trang ma ma vẫn đứng cạnh cửa ngây người kinh ngạc, vội vàng đuổi theo.
Thẩm Tử Dực và Lâm Tiểu Trúc đứng yên trong phòng.
“Nhìn ra được hắn rất để ý ngươi” Thẩm Tử Dực đi đến bên giường ngồi xuống, tay vô thức cầm lấy quân cờ màu đen, sau đó lại để xuống.
“Có lẽ vậy” Lâm Tiểu Trúc nhìn sân không một bóng người, tâm tình đột nhiên rất xấu. Viên Thiên Dã đối với nàng thế nào, sao nàng không biết. Nếu không như vậy, nàng sẽ giống Ngô Thái Vân, Tô Tiểu Thư. . . trở thành một quân cờ, hoặc làm tiểu thiếp hoặc xâm nhập vào địch quân, sinh tử đều phụ thuộc vào người khác, hạnh phúc cả đời cũng trở thành vật hi sinh. Bởi vì được hắn xem trọng nên nàng mới có thể bảo toàn bản thân, tránh được một kiếp, đây là may mắn cỡ nào a.
“Ngươi về sau tính làm sao bây giờ?” Thẩm Tử Dực hỏi.
“Ta vẫn có một tâm nguyện, đó là thoát ly nô tịch, đạt được tự do.” Lâm Tiểu Trúc cũng đi đến bên giường ngồi xuống. Nàng chưa bao giờ nói với Thẩm Tử Dực mình là hạ nhân của Viên Thiên Dã nhưng lúc này, nàng rất muốn có ai đó để thổ lộ buồn bực trong lòng.
“Hắn không cho sao?” Thẩm Tử Dực ánh mắt đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu” hắn đòi năm ngàn lượng bạc để chuộc thân. Cho nên ta mới liều mạng kiềm tiền, muốn lấy lại khế ước của mình, ai ngờ lại xảy ra phong ba chính trị như vậy” . Nàng thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ” ngươi cho người đi nhìn giúp ta một chút, xem việc kinh doanh của hai cửa tiệm hiện nay tốt không”
Thẩm Tử Dực nhìn nàng một cái:” Năm ngàn lượng bạc, chính là lấy cớ”. Тhử thách tì𝗆 t𝗿ang gốc, géc gô { ТRÙMТR𝗨𝘠Ệ𝙉.Vn }
“Mặc kệ có phải lấy cớ hay không, với ta chính là thực. Chỉ cần ta kiếm đủ năm ngàn lượng bạc sẽ lập tức tìm hắn đòi khế ước bán thân” Lâm Tiểu Trúc bưng trà lạnh lên, uống một ngụm.
Thẩm Tử Dực ánh mắt lóe lóe” thực ra chỉ cần ngươi đưa khối ngọc bài kia ra, muốn tự do, hắn tuyệt không dám giữ ngươi lại”
“Lão gia tử nói, không đến vạn bất đắc dĩ, không được đưa khối ngọc bài này ra. Ngươi cũng biết, ta làm như vậy sẽ tổn hại đến danh dự của hắn”
“Điều này cũng đúng.” Thẩm Tử Dực gật gật đầu, nhìn Lâm Tiểu Trúc” thực số bạc kia không phải vấn đề lớn, chỉ cần ngươi muốn, ta có”
Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thẩm Tử Dực.
Thẩm Tử Dực lại trịnh trọng gật gật đầu” ngươi đừng đa tâm, ta chỉ là muốn giúp ngươi, chẳng phải chúng ta là bằng hữu sao ?”
Ở chung mấy ngày, Lâm Tiểu Trúc cũng biết Thẩm Tử Dực là người thuần lương, tính ôn nhu săn sóc, thỉnh thoảng lộ chút tính trẻ con, không hề có bộ dáng hoàng tử của một nước.
Nàng nghĩ nghĩ, tươi cười thoải mái nói” đợi khi cục diện chính trị ổn định, ta sẽ đến tiệm xem thử ta kiếm được bao nhiêu, nếu còn thiếu, ta sẽ mượn ngươi. Sau khi ta tự do lại làm việc kiếm tiền trả ngươi”
Thẩm Tử Dực biết nếu không dùng cách cho mượn, Lâm Tiểu Trúc sẽ không muốn tiền của hắn nên không có phản đối” được”
Lâm Tiểu Trúc như bỏ được tảng đá lớn trong lòng, cảm giác thoải mái hơn. Vừa rồi cự tuyệt Viên Thiên Dã, nếu nàng quay về Viên phủ, hai người ở chung sẽ càng xấu hổ. Hơn nữa, chính biến đã thành công, Viên Thiên Dã đã hoàn thành đại sự, lúc này rời khỏi hắn cũng không còn gì cố kỵ, là thời điểm tốt để chuộc thân. Vừa rồi còn lo lắng chuyện tiền bạc nhưng đã có Thẩm Tử Dực hứa cho mượn, vấn đề liền dễ giải quyết.
“Đến, chúng ta tiếp tục chơi cờ” tâm tình tốt, Lâm Tiểu Trúc cầm quân trắng” dù thắng hay thua, đêm nay ta đều tự tay làm cho ngươi một bàn đồ ăn”
“Thật sự? Thật tốt quá!” Nhìn thấy nàng tươi cười, tâm tình của Thẩm Tử Dực cũng tốt hơn, hào hứng chơi cờ.
Viên Thập thấy công tử mặt đen như đít nồi từ trong phòng đi ra, chân bước như chạy, vội vàng đi theo. Vừa rồi hắn không có theo vào trong nhưng là người luyện võ, nhĩ lực tốt hơn người bình thường nên hắn nghe rõ đối thoại trong phòng, muốn trấn an công tử vài câu nhưng há miệng mấy lần lại không thể nói nên lời, chỉ có thể buồn bực theo Viên Thiên Dã về phủ.
Trở lại trong phủ, đã là giờ cơm chiều, Ngô ma ma tiến lên đón tiếp” công tử, cơm chiều đã chuẩn bị xong. Người xem bưng lên lúc này được không ?” Gần đây Viên Thập phải giúp Viên Thiên Dã xử lý đại sự, không thể hầu hạ cuộc sống hàng ngày của Viên Thiên Dã, mà Ngô ma ma biểu hiện lại rất tốt nên mới điều nàng đến nội viện đảm đương việc này.
“Ân” Viên Thiên Dã mặt không chút biểu tình đáp ứng” thuận tiện lấy một bầu rượu đến đây”
“Công tử!” Ngô ma ma lắp bắp kinh hãi. Viên Thiên Dã nói uống rượu hại người nên từ nhỏ tới lớn không chạm vào, sao hôm nay lại đòi uống rượu. Nhớ tới việc làm của Thái Thượng Hoàng gần đây, biết trong lòng hắn buồn bực nên Ngô ma ma không khuyên giải nữa, đi đến phòng bếp bảo lão Vương mang rượu lên.
“Viên Thập, ngươi khuyên nhủ công tử đi” Ngô ma ma thấy Viên Thiên Dã không ăn gì mà chỉ uống rượu, lo lắng không thôi.
Viên Thập nhìn Viên Thiên Dã, thở dài một hơi” để công tử uống đi, trong lòng công tử không vui lại không có người chia sẻ, nếu không uống rượu sao có thể phát tiết được” nói xong xoay người sang chỗ khác” ta đi tìm Viên Thành đại thúc đến uống rượu với công tử”
Vì thế kia một bầu rượu lại uống đến lúc trăng lên cao, Viên Thập mới kêu Viên Cửu đi ra ra đưa Viên Thiên Dã và Viên Thành về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Viên Thập thấy Viên Thiên Dã còn đang ngủ say, nói với Ngô ma ma một tiếng rồi đánh xe đi tới Thẩm Viên
“Ngươi nói Viên Thập cầu kiến ?” Lâm Tiểu Trúc đang ngồi cho Ngọc Bích giúp nàng trang điểm, nghe Trang ma ma bẩm báo, kinh ngạc, bất chấp tóc còn đang bị Tử Bội nắm đã vội vàng đứng lên.
Không phải Viên Thiên Dã, mà là Viên Thập một mình đến tìm nàng, chẳng lẽ Viên Thiên Dã xảy ra chuyện ?
“Mau truyền.” Lâm Tiểu Trúc ngồi xuống, nói với Tử Bội” tùy tiện vấn một chút là được rồi” chải tóc xong xuôi, nàng liền đứng lên đi ra ngoài, đến rừng trúc thì gặp Trang ma ma đưa Viên Thập đến.
Nhìn thấy hắn nhíu mày, nàng vội tiến lên nói” Viên Thập, sao lại là ngươi đến ? công tử xảy ra chuyện gì ?”
Viên Thập phụng phịu nhìn lướt qua Trang ma ma và Ngọc Bích” ta muốn nói chuyện riêng với Lâm cô nương”
Lâm Tiểu Trúc xin lỗi quay đầu nói” Ngọc Bích tỷ tỷ, Trang ma ma, các ngươi về phòng trước đi” nhìn hai người thi lễ lui xuống, nàng quay đầu, vẻ mặt lo lắng hỏi” Viên Thập đại ca, nói mau đi, công tử rốt cuộc bị làm sao vậy ?”
“Ngươi còn quan tâm công tử ư? Có Dực công tử chiếu cố, ngươi có phải cảm thấy mình đã đủ lông đủ cánh, không cần nghe công tử phân phó ? Ngươi có biết, từ nhỏ đến lớn công tử không bao giờ uống rượu, nhưng hôm qua trở về, buổi tối công tử đã uống đến ba bầu rượu ? Ngươi có biết công tử đoạt được ngôi vị hoàng đế xong, đại ca và phụ thân của hắn liền qua sông đoạn cầu, không có phong thưởng cũng không có cho hắn nhận tổ quy tông ? công tử mấy ngày nay tâm tình rất xấu, ngươi có biết không ? vì sao ngươi còn đâm cho hắn một nhát, khiến hắn thương tâm ? ngươi là hạ nhân Viên phủ, là nhờ công tử tỉ mỉ bồi dưỡng ba năm, công tử che chở ngươi khắp nơi, không cho ngươi đi chấp hành nhiệm vụ vì sợ ngươi bị thương, nhờ người cứu ngươi ra, ngươi lại báo đáp công tử vậy sao ? Ngươi ở đây ăn ngon mặc đẹp, làm tiểu thư rồi thì không muốn quay về Viên phủ sao ? Lâm Tiểu Trúc, ngươi có lương tâm hay không ?” Viên Thập nói một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.