[Ký chủ ký chủ! Cô thế này sẽ lạnh đó! Đang làm gì vậy! Tôi rất lo lắng! Nếu tử vong nhiệm vụ sẽ thất bại!]
Tiểu Hoa Tiên thực sự bị bất ngờ đến mất cảnh giác, bây giờ không biết phải làm gì mới được.
Tôi biết, câm miệng.
Quân Tử Thư nhìn thấy Ninh Thanh Hoan nên liền bơi về phía đó, nước lạnh xâm nhập vào cơ thể, vô cùng khó chịu.
Một thương nhân thành công cần phải có tinh thần mạo hiểm và dũng khí được ăn cả ngã về không, nếu không mãi mãi không bao giờ biết rằng mình dốc lòng tiến lên có thể thấy điều kỳ tích gì.
Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải chiếm một vị trí quan trọng trong lòng Ninh Thanh Hoan, quan trọng đến mức có thể ảnh hưởng đến nàng cả đời, như vậy chắc chắn phải thay đổi tình huống trước mắt.
Cho nên Quân Tử Thư không chút do dự nắm chặt cơ hội để xuống tay, với một chút đánh cược.
Đánh cược rằng liệu Ninh Thanh Hoan có thể cảm động hay không và thân thể nàng chống đỡ được không.
Quân Tử Thư tới cứu Ninh Thanh Hoan thật, nhưng nàng biết thân thể mình hoàn toàn không có cách mang Ninh Thanh Hoan lên cùng.
Nàng chỉ muốn thể hiện mình đã dũng cảm cứu người vừa thể hiện cho mọi người đang có mặt thấy. Nàng biết tình huống kế tiếp của mình sẽ rất nguy hiểm, càng cửu tử nhất sinh thì nàng sẽ được báo ơn càng nhiều.
Ninh Thanh Hoan giãy giụa trong nước, một chốc trồi lên mặt nước rồi một chốc lại chìm xuống.
Cận kề cái chết khiến nàng vô cùng thống khổ, nàng nghe thấy tiếng kêu của Thược Dược, giữ cho mình thanh tỉnh và ổn định tư thế không để chìm xuống hoàn toàn.
Nàng nhìn thấy một người đang nỗ lực bơi tới nàng.
Đó là... Quân Uyển Nhi?
Trong lòng Ninh Thanh Hoan kinh hãi, biểu muội nhu nhược của mình xuống làm gì, tìm chết sao?
"Tỷ tỷ, nắm lấy tay ta."
Quân Tử Thư vươn tay, khi Ninh Thanh Hoan đưa tay ra, bắt lấy, sau đó bơi qua, ôm thắt lưng Ninh Thanh Hoan, cố gắng bơi vào bờ.
Bộ dạng tiểu biểu muội hiện tại thoạt nhìn cực kỳ đáng thương, sắc mặt trắng bệch, môi thì tím tái, tóc và quần áo đều ướt hết, nhưng cặp mắt kia lại sáng rực.
"Ngươi nhảy xuống làm gì! Ngươi không biết ngươi sẽ sinh bệnh sao!"
Ninh Thanh Hoan bơi bơi, nhưng cảm thấy mình càng ngày càng yếu.
"Chỉ là thấy tỷ tỷ như vậy, không tự khống chế được."
Quân Tử Thư vung tay, động tác càng ngày càng chậm.
"Ta đã không còn người nhà, tỷ tỷ rất quan trọng với ta."
"Tỷ tỷ, ta sắp... Hết sức rồi."
"Thực xin lỗi... Có lẽ đã giúp quá vội rồi."
Giọng nói của Quân Tử Thư nhỏ dần, chỉ có thể từng vòng vằn nước, chứng minh nàng còn vùng vẫy.
"Ngươi đang như vậy có thể đừng nói chuyện hay không!"
Hạ nhân rốt cuộc cũng chạy đến, nhảy xuống nước kéo hai người lên.
Ninh Thanh Hoan còn ổn, tinh thần còn thanh tỉnh nhưng Quân Tử Thư đã nửa tỉnh nửa mê.
"Mau mau mau, gọi đại phu, lau người thay quần áo cho tiểu thư và biểu tiểu thư."
Ninh phu nhân truyền lệnh, bọn hạ nhân chạy nhanh chấp hành.
Quân Tử Thư thấy được cứu rồi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó yên tâm hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Hoa Tiên không còn lời nào để nói.
Ký chủ liều mạng như vậy nó rốt cuộc nên vui mừng hay sợ hãi đây, nó luôn cảm thấy loại chuyện này về sau chắc chắn sẽ xảy ra.
Nghĩ đến màn biểu diễn trong nước vừa rồi của ký chủ, Tiểu Hoa Tiên thán phục.
Diễn thật tốt, biết là tỷ muội tình thâm, không biết còn tưởng rằng phim thần tượng cẩu huyết gì đó.
Vào nửa đêm Quân Tử Thư mơ mơ màng màng tỉnh lại nhưng không mở mắt nổi, nàng cảm thấy mí mắt của mình rất nặng, không thể nhấc lên được, đầu cũng choáng váng khó chịu một hồi.
Tiểu Hoa Tiên, thân thể này còn chịu được không?
[Không chết được, nhưng phải nằm một lúc, bây giờ cô đang phát sốt.]
Mục tiêu nhiệm vụ thì sao?
[Tốt hơn cô nhiều, đang trông bên cạnh đầu giường của cô.]
Thân thể của Ninh Thanh Hoan vốn khỏe mạnh hơn so với các cô nương khác nên nhanh chóng bình phục. Trong cốt truyện ban đầu, Ninh Thanh Hoan chìm xuống đáy, thân thể bị hàn khí xâm lấn, thân thể không tốt lại bị thương sau lưng, thoạt nhìn không có chuyện gì nhưng cả hai cộng lại, nàng sẽ rất khó mang thai.
Lần này Quân Tử Thư liều mạng cứu nàng, nàng cũng tránh được bi kịch ban đầu này, không lâu liền vui vẻ.
Thân thể này của Quân Tử Thư không tốt, hơn nửa cái mạng mất đi, tình huống cực kì hung hiểm.
Ninh Thanh Hoan không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy, kinh hãi tột độ, hiện tại vẫn luôn canh giữ trước giường Quân Tử Thư để chờ nàng tỉnh.
Lời tôi nói với nàng ấy lúc trong hồ, nàng ấy có nói với cha mẹ nàng không?
[Chưa nói, chỉ nói cô cứu nàng ấy, làm sao vậy, không thể được biết sao?]
Cũng không phải không thể, chỉ là lúc bị hỏi tôi phải diễn lại, duy trì chút thiết lập, lời nói kia của tôi chủ yếu để nói với biểu tỷ của tôi, tiểu cô nương rất dễ lừa, trước mặt đại nhân tôi phải diễn kỹ xảo.
[Thì ra là như vậy, ký chủ, lần sau cô làm loại chuyện nguy hiểm này có thể thông báo cho tôi trước một tiếng được không, tôi thiếu chút nữa nghĩ rằng cô phải hi sinh vì nhiệm vụ cô biết không? Hù chết bản hệ thống.]
Tình nghĩa sâu nặng giữa tôi với biểu tỷ của tôi, cậu sẽ không hiểu được đâu.
[Diễn được lắm, đại ca lợi hại, Tiểu Hoa Tiên tôi bái phục.]
Yên tâm, tôi coi công việc này rất quan trọng, sẽ không lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, mọi thứ đều nằm trong dự liệu của tôi, nếu không cẩn thận mắc phải, vậy chỉ có thể giải thích do tôi chơi quá trớn mà thôi.
[Cô nói như vậy không những không an ủi được tôi, trái lại càng khiến tôi sợ hơn thì có.]
Nếu nhiệm vụ của tôi thất bại thì sẽ như thế nào?
[Được cho phép thất bại một lần, nếu thất bại lần này, lần sau có thể xảy ra, nhưng sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá kiểm tra trong quá trình thực tập của cô, còn ảnh hưởng đến việc chuyển thành nhân viên chính thức hoặc nhân viên ưu tú.]
Tôi còn chưa kịp hỏi người cấp trên, tôi hoàn thành một nhiệm vụ rồi phải tiến vào thế giới tiếp theo không ngừng nghỉ sao?
[Không cần, chúng ta có thời gian nghỉ ngơi, thực tập sinh chỉ được ở ký túc xá, đợi thêm một tháng nữa thì cô sẽ được trả lương, đến lúc đó khá giả rồi mua phòng mua xe chạy.]
Quân Tử Thư chưa kịp hiểu rõ thế giới bộ phận đang ở, thi xong liền tới đây thực tập nên vẫn không biết gì về tình hình nơi đó, nhưng theo lời nói của Tiểu Hoa Tiên thì có thể hiểu đôi chút, thật ra nơi đó với thế giới hiện thực của nàng không khác biệt gì nhiều.
Quân Tử Thư ngừng nói, hiện tại trạng thái của nàng không mở mắt nổi, lại ngủ thiếp đi.
Khi mở mắt lần nữa, nhìn thấy Ninh Thanh Hoan đang ngồi ở chỗ kia.
"Uyển Nhi muội muội! Cuối cùng ngươi đã tỉnh! Thược Dược, mau gọi cho nương."
Ninh Thanh Hoan thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy tay chạm vào trán của Quân Tử Thư.
"Cũng may không còn nóng nữa, ngươi biết ngươi ngủ bao lâu rồi không? Ba ngày! Khi đại phu tới xem bệnh nói, nếu ngươi không thể vượt qua thì có thể thật sự..."
Ninh Thanh Hoan không ngờ rằng biểu muội mới nhận thức một ngày này lại có thể liều mạng như vậy, trong lòng Ninh Thanh Hoan cực kỳ áy náy.
"Không sao đâu, tỷ tỷ, ta chẳng phải đã tỉnh rồi sao, tỷ tỷ, ta muốn uống nước."
Giọng nói của Quân Tử Thư hơi suy yếu, ánh mắt nhìn vào nước trên bàn.
"Ta đi rót nước cho ngươi, còn sức không? Có thể tự mình uống không?"
Quân Tử Thư gật gật đầu, Ninh Thanh Hoan đặt chén trà vào tay nàng, nhìn cái miệng nhỏ của nàng uống nước.
Ninh Thanh Hoan cảm thấy Quân Tử Thư thế này cực kỳ đáng yêu, đặc biệt khiến người ta yêu mến.
"Ngày đó... Vì sao nói như vậy?"
"Dạ?"
"Vì sao nói... Ta rất quan trọng với ngươi?"
Ninh Thanh Hoan không nghĩ ra, vì sao biết rõ mình sinh bệnh như vậy khả năng sẽ xảy ra đại sự mà vẫn nhảy xuống cứu nàng, là để giành được hảo cảm của cả nhà bọn họ sao. Nhưng nàng không làm như vậy, có thể giống nhau, hơn nữa điều này quá nguy hiểm, gần như dùng sinh mệnh tới đánh cược, hẳn chắc nàng sẽ không điên cuồng như vậy.
Ninh Thanh Hoan thật ra đã đoán đúng, nhưng nàng không biết động cơ sâu xa và những phấn đấu của Quân Tử Thư nên liền cảm thấy đó là vô lý.
"Bởi vì... Muốn được bên cạnh tỷ tỷ, từ ngày đầu tiên vào phủ đã thích, Uyển Nhi không nơi nương tựa, cậu mợ nhân từ nhận nuôi Uyển Nhi, Uyển Nhi tự biết thân phận không dám đòi hỏi nhiều, chỉ cầu được hòa hợp đi theo tỷ tỷ, hơn nữa..."
Khuôn mặt Quân Tử Thư tái nhợt hiện lên chút ửng hồng, ánh mắt ôn nhu của nàng nhìn thoáng qua Ninh Thanh Hoan.
"Hơn nữa rất sùng bái tỷ tỷ, cảm thấy tỷ tỷ rất lợi hại."
"Thật ra cũng tạm thôi... Khụ khụ khụ..."
Ninh Thanh Hoan ngượng ngùng, nàng chưa từng được tiểu cô nương đồng tuổi sùng bái tâng bốc theo đuổi như vậy, các tiểu cô nương trong kinh, Ninh Thanh Hoan không bao giờ lui tới, vì chủ đề và sự yêu thích gì đó không hề giống nhau.
"Yên tâm đi, chỉ cần ta ở phủ tướng quân, ngươi luôn có thể đi theo ta, không ai dám khi dễ ngươi, sau này ngươi là tỷ muội của ta, cùng chơi với nhau, muốn cái gì cứ việc nói với ta."
"Vâng, tỷ tỷ thật tốt."
Quân Tử Thư gật đầu, tư thái mười phần mê muội.
Quân Tử Thư đã từng đối phó rất nhiều người, có một số người kết bạn với nàng, người thì phải đuổi theo tâng bốc, vuốt lông, vài người phải tranh đoạt với nàng mới có thể hấp dẫn ánh mắt nàng. Còn Ninh Thanh Hoan thì sao, phải thuận theo.
Ninh Thanh Hoan, người không lớn nhưng tính tình lại rất lớn, tính cách bướng bỉnh, lộng quyền, thủ đoạn lợi hại, trong tướng môn dưỡng ra một dòng chính trực. Nếu thân là nam nhi, đoán chừng phải là nhân vật lợi hại như phụ thân huynh trưởng, nếu tiến vào trong lòng nàng, giúp ngươi không tiếc cả mạng sống hoàn toàn không là vấn đề.
"Ngươi nằm nghỉ ngơi cho thật tốt trước đi, ta đến trù phòng bưng chén cháo lại đây cho ngươi, mấy ngày nay ngươi đã không ăn gì rồi."
"Dạ vâng."
Sau khi cánh cửa đóng lại, Quân Tử Thư thay đổi điệu bộ vừa rồi, biểu tình thoải mái nằm xuống.
Tiểu Hoa Tiên theo dõi kỹ thuật diễn bùng nổ của ký chủ, ngoại trừ hét lên 666 (đỉnh đỉnh đỉnh) thì không thể nói gì khác.
[Ký chủ, trước đây cô không đi làm diễn viên, thật sự rất đáng tiếc.]
Quân Tử Thư cười mà không nói, dù sao nàng trong ngành được xưng là nữ nhân "Giảo hồ", ngàn người ngàn mặt.
*Giảo hồ (狡狐): giảo trong giảo hoạt, ranh mãnh, xảo quyệt.
Diễn kịch, đây không phải là hạ bút thành văn sao.
Tác giả có lời muốn nói:
Ninh Thanh Hoan: ngươi từ nhỏ đã bắt đầu chọc ghẹo ta.
Quân Tử Thư: ta không phải, ta không có.