Bình Hoa

Chương 14:




Tần Trí Viễn thấy hắn chỉ nói đơn giản một câu, nhẹ nhàng bước tiếp, không nói nữa, chuyển về đề tài bị gián đoạn trong hội trường ban nãy: “Đường Anna mang thai.”
“Cái gì?”
“Cha đứa bé là ai, tạm thời phải giữ bí mật, nhưng khẳng định không phải là tôi. Giống như tôi nói lần trước, tôi và cô ấy chỉ có quan hệ công việc.”
“Đầu tiên là Trương Kỳ, tiếp đó là Đường Anna…” Cố Ngôn cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của gã, hỏi: “Đây là đang giải thích cho hình vi phong lưu của anh sao?”
Tần Trí Viễn trả lời ba phải: “Tùy em nghĩ thế nào cũng được.”
Cố Ngôn tận lực dựa theo lí giải của mình tưởng tượng một chút. Vốn hắn cũng không đem Đường tiểu thư hoặc tiểu hồ ly thành đối thủ, đối thủ của hắn cho tới giờ chỉ có một – đó là Tần Trí Viễn.
Tần Trí Viễn nắm tay Cố Ngôn đi dọc bờ biển.
Ánh trăng đẹp như vậy.
Gió thổi quần áo bay bay, có thể nghe rõ được tiếng hít thở của nhau, một loại dịu dàng gợi tình, khiến người ta không muốn mở miệng nói chuyện.
Lúc thủy triều lên cao, bọt nước màu bạc như bao phủ toàn bộ. Tần Trí Viễn đột nhiên ôm Cố Ngôn từ đằng sau, lồng ngực ấm áp chạm vào, môi nhẹ nhàng cọ xát lỗ tai hắn.
Cố Ngôn cảm thấy đầu óc choáng váng mê muội.
Hắn quay đầu lại hôn cằm Tần Trí Viễn, khàn giọng: “Có muốn làm không?”
Tần Trí Viễn tức đá hắn một cái: “Em sao lại sát phong cảnh đến vậy?”
Cố Ngôn cười hì hì: “Thỉnh thoảng thử kiểu dã ngoại cũng hay, khẳng định là kích thích.”
Dừng một lúc, lại thấp giọng nói: “Tôi cũng không phải không hỏi ra được chuyện của anh.”
“… Ừm.”
“Chỉ là tôi muốn cứ như vậy cùng anh một đêm.”
Tiếng nước lớn, giọng hắn lại bé, Cố Ngôn không biết Tần Trí Viễn có nghe được những lời này hay không, nhưng đôi tay ở bên hông hắn, thật sự nhẹ siết.
Trời dần sáng, Tần Trí Viễn đưa Cố Ngôn về căn nhà ở trung tâm thành phố.
Khu vực tấc đất tấc vàng, tầng mười tám, xuyên qua tấm cửa kính có thể nhìn dòng xe phía dưới như nước chảy. Cố Ngôn trước đây có đến vài lần, trang trí bên trong thật sự rất xa hoa tinh xảo, nhưng một chút hơi ấm cũng không có, lạnh như phòng khách sạn. Hắn đánh cược Tần Trí Viễn chắc chắn bị khuyết thiếu sự ấm áp gia đình.
Bời vì thời gian còn sớm, trong thang máy không có người, Cố Ngôn cắn môi, vừa ấn nút lên tầng mười tám, vừa hỏi: “Anh đoán xem thang máy lên đến nơi mất bao lâu? Có đủ để nhận một nụ hôn không?”
Tần Trí Viễn nghe thấy cười rộ lên, cho hắn nụ hôn nhẹ, sau đó lôi người vào nhà, lột sạch đồ ném lên giường, tiếp theo kéo chăn ra đè lên người hắn.
A? Thật sự chỉ đắp chăn tán gẫu trong sáng à?
Cố Ngôn mở to hai mắt, nhìn đèn trên đỉnh đầu, nhỏ giọng nói:  “Có phải là có tuổi rồi, ngay cả làm cũng không được?”
Tần Trí Viễn làm như không nghe thấy, tắt di động của hai người: “Cả đêm không ngủ, giờ nên nghỉ ngơi.”
Cố Ngôn vội vàng kêu: “Chiều tôi còn có việc…”
“Không phải là chụp ảnh bìa sao? Để đại diện của em sửa lại thời gian?”
“Tốt xấu gì cũng phải xin phép.”
“Được, tôi giúp em xin.”
Tần Trí Viễn đến phòng khách gọi điện, hình như gã cũng tiện xin nghỉ cho mình luôn, lúc trở về nằm cạnh Cố Ngôn, đưa tay ôm gọn thành một đống.
Cố Ngôn lăn lăn, lăn một vòng vào trong lòng gã.
Tần Trí Viễn tối hôm qua đau đầu một chút, giờ thì mệt muốn chết, ôm lấy Cố Ngôn, nhắm hai mắt. Nhưng một lát sau, khi Cố Ngôn nghĩ là gã đã ngủ, thì lại nghe thấy gã nhỏ giọng nói: “Cuộc điện thoại đó là mẹ tôi gọi tới.”
Cố Ngôn ngẩng đầu, phát hiện Tần Trí Viễn vẫn nhắm mắt như cũ, vì thế “A” một tiếng, tỏ vè kinh ngạc.
Tần Trí Viễn nói tiếp: “Không có chuyện gì, chỉ là bà ấy cùng mẹ của Tần Phong lại cãi nhau.”
Lượng tin tức trong những lời này không hề nhỏ, đầu Cố Ngôn vòng mấy vòng mới phản ứng kịp. Nhà giàu có tin đồn hắn nghe qua không ít, sớm đã biết Tần Trí Viễn và Tần Phong không cùng một mẹ sinh ra, nhưng đồn đại là nhiều, không ai biết cụ thể thế nào. Chỉ biết rằng Tần gia lão gia tử thủ đoạn hơn người, có thể khiến cho vợ cả cùng vợ bé vâng lời, hai bên sống chung thuận hòa.
… Xem ra không hẳn là vậy.
Cố Ngôn lặng lẽ nhìn Tần Trí Viễn, thấy trên mặt gã không có biểu tình gì đặc biệt, chỉ có dáng vẻ kiệt sức, “Tôi còn một đứa em gái đi du học, so với Tần Phong thì nhỏ hơn 5 tuổi. Có phải buồn cười lắm không? Lời ngon tiếng ngọt với một người, đồng thời lại thề non hẹn biển với một người khác. Cho dù yêu đến chết đi sống lại, sớm chiều ở chung, cũng vẫn sẽ thay lòng đổi dạ.”
“Cho nên anh không tin tình yêu?”
“Ít nhất không tin rằng có thể trọn đời trọn kiếp.” Tần Trí Viễn vén tóc Cố Ngôn: “Nói chuyện yêu đương còn không bằng giống tôi này, chỉ cần kiếm tiền, là có thể có thứ tốt nhất.”
Chờ chán rồi, thì đổi một cái tốt hơn.
Cố Ngôn tựa vào ngực Tần Trí Viễn, tận dưới đáy lòng bổ sung thêm một câu. Thời tiết chuyển lạnh, hắn được bao gọn lại trong chăn, vẫn cảm thấy lạnh cả người.
Tần Trí viễn không nói gì nữa.
Cố Ngôn rất muốn nhìn vào mắt gã. Hắn chờ lại chờ, chờ cho đến khi Tần Trí Viễn ngủ sâu, mới nhẹ nhàng hôn lên nếp nhăn mờ nơi đuôi mắt gã. Hắn nói thầm, giọng nói chỉ đủ để hắn nghe thấy: “Ngu ngốc, trên đời này làm gì có ai vĩnh viễn không thay lòng chứ? Cho dù anh có dùng thủ đoạn gì, khiến cho người đó không thương anh nữa, thì người đó lại càng yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.