Bình Tĩnh Làm Phi

Chương 26: Đánh chết thần thiếp trước đi




Dựa theo quy củ ở Đại Chu, sau khi tú nữ tham tuyển đi vào Tử Cấm Thành, cần trải qua ba ải tuyển chọn.
Ải thứ nhất là do nội giám chuyên môn phụ trách tuyển tú chọn lựa, tú nữ được chọn lựa sẽ đến Khôn Ninh Cung diện kiến hoàng hậu.
Hoàng hậu chủ trì ra ải thứ hai, tú nữ lọt vào mắt hoàng hậu mới có thể đến gặp hoàng đế.
Hoàng đế tự mình chọn tuyển lựa người sẽ lưu lại.
Hiện nay Vương hoàng hậu đang nằm trên giường dưỡng thai, Tư Mã Duệ vội vàng xử lý nạn lụt ở Lưỡng Quảng không thể rời khỏi.
Tất cả gánh nặng tuyển tú đều đè lên người Trịnh quý phi, An thục phi cùng Du Phức Nghi.
Du Phức Nghi thì sao cũng được, chỉ cần đem thẻ bài của vị biểu muội kia vứt ra ngoài thì mọi chuyện sẽ vạn sự đại cát.
Trịnh quý phi cùng An thục phi sao có thể tùy ý chọn người vào đoạt sự sủng ái của các nàng.
Vì thế cứ chọn nữ tử như tiểu bạch hoa mặt đào, mắt như thu thủy liễu yếu đào tơ, động một cái liền rưng rưng nước mắt.
Chờ đến lúc Tư Mã Duệ xử lý xong mọi chuyện, gọi đám người mới tới đến nhìn, để phân vị.
Ai ngờ nhìn thấy đám người này, suýt chút nữa khiến hắn tức giận muốn ngất xỉu.
Trừ chuyện cho thái hậu mặt mũi phân vị Tàn nhị tiểu thư làm tài tử ra, thì đám còn lại đều phân làm thải nữ.
(Yul: thải nữ là cấp bậc phi tàn thấp nhất không hạn chế số người ở phân vị này)
Sau đó phồng mang trợn mắt đến Trường Xuân Cung, tóm được Du Phức Nghi bắt đầu la mắng:
- Ngươi cũng quá âm hiểm đi, biết rõ trẫm ghét nhất cái đám yểu điệu tiểu cô nương, tuyển một đống như vậy vào cung, muốn khiến trẫm ghê tởm đúng không?
Du Phức Nghi đang nằm trên Kháng Sàng dựa gối nghỉ ngơi, thấy Tư Mã Duệ tới còn định đứng dậy tiếp giá, nghe vậy lại nằm trở về, hừ nói:
Tuyển tú là thần thiếp cùng Trịnh quý phi, An thục phi phụ trách, nếu làm không tốt, sao hoàng thượng không đi mắng các nàng, mà tới đây mắng thần thiếp, hay là nghĩ thần thiếp là quả hồng mềm, so với các nàng càng dễ nắn bóp?
Tư Mã Duệ tiến lên, nâng tay chụp hai quả đào trước ngực nàng, rồi nhanh chóng rút tay về, cười hì hì nói:
- Thật là mầm.
Hành vi tùy tiện như vậy, thật khiến Du Phức Nghi không còn gì để nói, vội vàng khoanh tay trước ngực, miễn cho hắn chiếm tiện nghi, tức giận nói:
- Cái đám tiểu cô nương đó còn mềm hơn đấy, hoàng thượng đi nhéo đi.
- ô, đây là dăm sao?
Tư Mã Duệ giống như bạch tuộc quấn quanh người nàng, rầm rì nói:
- Tâm tư các ngươi như thế nào trẫm còn không biết sao, sợ đám người mới vào cung đoạt đi sự sủng ái của các ngươi, cho nên biết trẫm chán ghét cái dạng gì, các ngươi liền tuyển cái dạng đấy, có phải không? Cũng chỉ có trẫm tính tình tốt mới không để trong lòng, nếu đổi lại là hoàng để khác, chỉ sợ đã sớm đem các ngươi biếm vào lãnh cung.
Du Phức Nghi giơ tay đẩy ngực hắn, nói:
- Người muốn biếm liền biếm cái vị biểu muội tâm can cùng mẫu phi của nhị hoàng tử luôn đi, chủý là của các nàng, người cũng là các nàng tuyển, có liên quan gì đến thàn thiếp đâu?
Tư Mã Duệ càng ôm chặt nàng, liếc mắt nhìn nàng:
- ô, đây là bán đứng Trịnh quý phi cùng An thục phi sao? cẩn thận trẫm nói cho các nàng biết, để các nàng đối phó với ngươi.
- Người muốn nói thì nói đi, chảng lẽ thần thiếp sẽ sợ sao?
Các nàng đã kết thù lớn, cũng đã nháo đến nổi không chết không ngừng, dù An thục phi muốn liên thủ, thì Trịnh quý phi cũng không đồng ý.
Nếu không, giết chết nàng cùng tam hoàng tử rồi, nhị hoàng tử sẽ dẫn đầu, sao nàng còn con đường sống?
Nếu thật sự muốn liên thủ, thì Trịnh quý phi cũng chỉ có thể liên thủ với chính mình.
Tư Mã Duệ đang muốn cãi lại, Triệu Hữu Phúc ở bên ngoài đột nhiên mở miệng nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, nhị hoàng tử bị thương.
Giác nhi làm sao?
Tư Mã Duệ kinh ngạc nhảy dựng, vội buông Du Phức Nghi, từ trên Kháng Sàng nhảy xuống ra khỏi phòng.
Triệu Hữu Phúc lại không trả lời, chỉ nói:
Người đi nhìn sẽ biết.
Trẫm đi xem sao, nếu không có việc gì lại đến tìm ngươi.
Tư Mã Duệ giương giọng la hét vào trong phòng, rồi vội vàng lên ngự liễn.
Sao An thục phi có thể bỏ qua cơ hội này mà không lưu hắn lại? Du Phức Nghi không khùng mà chờ hắn.
Đứng dậy thay đổi y phục, muốn thừa dịp cuối thu mát mẻ đến Ngự Hoa Viên tản bộ ngắm hoa.
Ai ngờ vừa mới bước ra cửa, đã thấy Lý Nguyên Bảo mồ hôi đầy đầu đang chạy tới, vừa chạy tới đã khóc lóc om xòm:
- Nương nương, mau, mau đi Càn Thanh Cung, hoàng thượng nói tam hoàng tử bất kính với huynh trưởng là tâm thuật bất chính, muốn phạt roi hấn.
(YuLTâm thuật bất chính là câu thành ngữ ý nói trong lòng có ý nghĩ đen tối, không tốt.)
Tình thế cấp bách, Du Phức Nghi cũng không kịp hỏi nhiều,càng ngại đi kiệu quá chậm, chạy vội đến Càn Thanh Cung, dọa đám người Lý Nguyên Bảo, Thính Phong, Tiểu Mãn cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ là các nàng sống trong nhung lụa, không so được với Du Phức Nghi mỗi ngày vừa tập yoga lại vừa đánh quyền,rất nhanh bị bỏ lại thật xa.
Lúc Du Phức Nghi chạy tới Càn Thanh Cung, Tư Mã Diễm đang bị trói trên ghế dài đặt ở chính viện.
Mông đã bị quất ba roi, y phục vỡ vụn, lộ ra bên trong là chiếc mông nhỏ sưng vù hằn vết roi.
Nàng tức giận muốn bốc khói, bước nhanh đến, đột nhiên đoạt roi trong tay Tư Mã Duệ, giương tay lên, trực tiếp ném ra khỏi viện, kêu lên:
- Dừng tay!
Roi đã bị ném, trên tay Tư Mã Duệ cũng không có cái gì, không ngừng cũng phải ngừng.
Lúc bị đánh Tư Mã Diễm vẫn chống đỡ không rớt một giọt nước mắt, lúc này thấy mẫu phi, có người đau lòng vì hắn, lập tức khóc ròng nói:
Mẫu phi cứu nhi tử, người mà đến muộn một chút nữa, chỉ sợ đã không còn thấy nhi tử nữa rồi.
Ngày ngày cùng nhi tử trên trời rơi xuống ở chung một chỗ, Du Phức Nghi cũng thương tiếc hắn.
Lúc này thấy hắn mếu máo, nhịn không được hốc mắt cũng đau xót, nàng muốn lấy khăn lau nước mắt, lại không biết đã ném đi nơi nào.
Chỉ đành lấy tay áo lau chùi, nghẹn ngào nói với Tư Mã Diễm:
- Đứa nhỏ ngốc, mẫu phi sinh xấu(ý tỷ là không được đẹp), lại không biết tranh sủng, ngoại gia lại không có ai chống lưng, con mèo con chó cũng có thể leo lên đầu mẫu phi, sao mẫu phi có bản lĩnh cứu được ngươi? Nhưng ngươi hãy yên tâm, nếu ngươi bị đánh chết, mẫu phi cũng không sống nữa, mẫu tử chúng ta đi tìm ngoại tổ phụ ngươi, có hắn ở đẫy, tốt xấu gì ở dưới đó cũng không có ai dám khi dễ chúng ta.
Hắn chỉ bị bế khí, muốn giáo huấn Tư Mã Diễm mấy roi mà thôi, hắn hoàn toàn không dùng nhiều lực, so với lúc hắn bị tiên thái phó quất còn nhẹ hơn nhiều.
Ai ngờ nàng lại chạy đến đây lấy cái chết ra ép buộc, lại còn kéo tiên thái phó ra, còn làm giống như trời đất sụp đổ.
Có gì mà nghiêm trọng như vậy? Tư Mã Duệ đen mặt,chắp tay sau lưng, cố làm ra vẻ nói:
- Côn bổng dạy ra hiếu tử, trẫm đánh hắn mấy roi thì làm sao, ai biểu hắn có tâm thuật bất chính, dám ẩu đả với huynh trưởng.
- Nhị hoàng tử đánh Diễm nhi thì gọi là tiểu hài tử vui đùa loạn nháo, Diễm nhi đánh nhị hoàng tử lại gọi là tâm thuật bất chính, hoàng thượng cũng quá thiên vị đi.
Du Phức Nghi trào phúng một câu, sau đó nhào lên người Tư Mã Diễm, vẻ mặt quyết tuyệt nói:
- Diễm nhi tâm thuật bất chính, đều là thần thiếp giáo dưỡng, lúc đó hoàng thượng cũng nghe thấy, cho nên hoàng thượng muốn đánh chết Diễm nhi, thì đánh chết thần thiếp trước đi, tất cả đèu là lỗi của thần thiếp.
Tư Mã Duệ trừng mắt nói:
- Trẫm khi nào thì nói muốn đánh chết hắn? Hắn cũng là nhi tử của trẫm, sao trẫm có thể đánh chết hắn.
Du Phức Nghi khinh thường xì một tiếng, quay đầu không nói gì nữa, ôm chặt Tư Mã Diễm, mặc cho Thính Phong cùng Tiểu Mãn "Lôi kéo", nàng cũng không chịu buông ra.
Tư Mã Duệ bất đắc dĩ, đành phải xua xua tay:
- Thôi, trẫm không đánh nữa là được chứ gì-
Du Phức Nghi vội vàng bò dậy, bế Tư Mã Diễm lên, cũng không thèm hành lễ, liền nghênh ngang rời đi, Tư Mã Duệ mất hết mặt mũi, mắng:
- Thật là sủng không được, thật vô pháp vô thiên.
Triệu Hữu Phúc nào dám tiếp lời, cúi đầu giả điếc, Tư Mã Duệ quay đàu liếc hắn một cái, sau đó phân phó nói:
- Đem Tử Ngọc Hoàn mà tháng trước Thị thuyền tư ở Phúc Kiến cống nạp đưa qua cho nàng, thứ đồ kia có thể tan huyết bẫm, dùng rượu trắng xoa lên, thì thương thế của Diễm nhi chỉ qua năm ba ngày là có thể khỏi hẳn.
-Dạ.
Triệu Hữu Phúc vâng dạ, rồi đi tư khố tìm bình sứ đựng Tử Ngọc Hoàn.
Lúc chạy đến Trường Xuân Cung, đem lý do mà Tư Mã Duệ thoái thác thuật lại một lần nữa.
Du Phức Nghi tiếp nhận bình sứ, đi đến cửa sổ, mở cửa sổ, ném bình sứ ra ngoài, quay đầu mắng Triệu Hữu Phúc:
- Cút điỉ Về sau đám người Càn Thanh cung các ngươi không được bước vào Trường Xuân Cung nửa bước, nếu không bổn cung liền cầm gậy đuổi đánh các ngươi ra ngoài! Còn không mau cút đi? Cút!
Đức phi nương nương từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn, trời có sập xuống nàng vẫn thong dong.
Có bao giờ Triệu Hữu Phúc nhìn thấy bộ dáng cọp cái thế này đâu? Lập tức bị dọa muốn chết khiếp, vội vã chạy đi.
Du Phức Nghi nhìn hắn chạy ra khỏi đại môn Trường Xuân Cung, quay đầu nói với Tiểu Mãn:
- Đi, mau nhặt cái chai kia về.
Tiểu Mãn nghi hoặc khó hiểu nói:
- Nương nương mới vừa ròi không phải đã vứt đi rồi sao, sao lúc này lại muốn nhặt về?
- Ở trước mặt Triệu Hữu Phúc ta giả vờ làm cao mà thôi, Tử Ngọc Hoàn kia còn tốt hơn thuốc mỡ mà tháiy đưa cho, sao ta có thể ném được chứ?
Du Phức Nghi cười giảo hoạt, giơ tay chỉ phương hướng, nhắc nhở Tiểu Mãn:
- Đi phía đông gàn chổ lu nước bông súng tìm kỹ một chút, nếu không lầm, thì nó phải ở nơi đó.
- Hèn gì không nghe thấy âm thanh vỡ vụng của bình sứ, thì ra nương nương ném vào lu bông súng.
Tiểu Mãn cười hì hì đi ra ngoài, không bao lâu liền đem bình Tử Ngọc Hoàn đi vào.
Thính Phong bưng chén rượu trắng tới, Du Phức Nghi cầm ly nhỏ, đổ một chút rượu trắng vào ly.
Rồi đem viên thuốc hòa tan, bưng tới chổ Kháng Sàng, tự mình thay Tư Mã Diễm bôi thuốc.
Ai ngờ hắn lại nắm chặt chăn bông không chịu buông tay, sắc mặt ửng đỏ nói:
- Không dám làm phiền mẫu phi tự mình ra tay; gọi Vấn Mai cô cô thay nhi tử bôi dược là được.
- A, ngượng ngùng? Ngươi mới bao lớn, đã chúý những điểm này ròi, chẳng lẽ mẫu phi chưa từng nhìn thấy sao?
Du Phức Nghi vừa trêu ghẹo vừa xốc lên chăn mền, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ bừng, dùng hết sức lực, nắm chặt chăn không chịu buông tay.
Bên này mẫu tử hai người đang làm ầm ĩ, thì bên kia Triệu Hữu Phúc đang lau mồ hôi lạnh phục mệnh với Tư Mã Duệ, Tư Mã Duệ nghe xong, lập tức giận tím mặt:
Ngươi nói cái gì? Người ở Càn Thanh Cung không được bước vào Trường Xuân Cung nửa bước, nếu không sẽ bị đánh đuổi ra ngoài? Trẫm cũng là người ở Càn Thanh Cung, chẳng phải ý nàng là ngay cả trẫm cũng đánh? Thật là muốn làm phản.
Trong lòng Triệu Hữu Phúc vẫn còn sợ hãi, lại sợ Tư Mã Duệ tức giận nóng đầu chạy tới Trường Xuân Cung cùng Đức phi sống mái với nhau.
Đến lúc đó tai ương còn không phải là đổ lên đầu đám nô tài bọn hắn sao? Vội vàng khuyên nhủ:
Đức phi nương nương đang nóng giận, chỉ là tức quá nói đại mà thôi, sao có thể nói thật? Chờ nàng hết nóng giận rồi, sẽ không như thế nữa, hoàng thượng nhường nhịn nàng mấy ngày đi.
- Trẫm vẫn còn tức đây, lại còn phải nhường nhịn nàng, không lẽ nàng là tổ tông của trẫm?
Tư Mã Duệ há miệng không có ý nhượng bộ, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.
Rốt cuộc vẫn áp chế cơn tức, không dám đi Trường Xuân Cung tự tìm phiền phức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.