Bình Vương Thần Cấp

Chương 300: Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi*




*Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi: dù trong lòng có yếu mềm, lo lắng nhưng vẫn cứng cỏi, dũng cảm không ngừng khiêu chiến những thử thách mới.
Không nhìn thấy màu đen, thì làm sao mà phân biệt được màu trắng khác với màu đen? Trước giờ vẫn vậy, nếu như không có so sánh thì sao biết được rốt cuộc nó tốt ở điểm nào?
Tình huống bây giờ cũng tương tự như vậy, bởi vì vừa nãy mọi người đều chứng kiến khuôn mặt lạnh băng đầy sát khí giống như diêm vương của Lâm Trạch Dương rồi cho nên bây giờ khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hệt như nắng gắt giữa trời đông kia, tất cả bọn họ đều bị dọa cho mất hồn.
Làm sao mà trên đời này lại có thể có một người vừa là ác quỷ vừa là thiên thần, vừa là băng nhưng lại cũng vừa là lửa, tồn tại ở cả hai loại trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau như vậy được cơ chứ?
Chẳng bao lâu sau, video Lâm Trạch Dương bảo vệ Nicole được đào lại. Ban đầu các ý kiến trên mạng đang nghiêng về một phía, cuối cùng lại xuất hiện sự đổi chiều. Dường như có một sức mạnh ngoan cường đang dần dần sinh trưởng do những lời nói nhắm vào Lâm Trạch Dương lúc này.
“Tôi không tin một người đàn ông như thế lại là một kẻ bỉ ổi được! Mọi người không phát hiện ra những chi tiết nhỏ khi Lâm Trạch Dương đối mặt với phụ nữ đều rất dịu dàng và tinh tế hay sao? Để cho người phụ nữ không phải chịu bất kỳ gánh nặng tâm lý nào nên bản thân anh ấy đã một mình chịu đựng tất cả sự đau khổ!”
“Tôi nói này, trên thế giới mấy ai có thể làm được điều này chứ? Các người có nhìn thấy Lâm Trạch Dương lặng lẽ giấu bàn tay bị thương của mình đi không? Đám đàn ông mấy người luôn miệng nói muốn đối xử tốt với phụ nữ chúng tôi, luôn oán trách rằng các người chưa đủ tốt hay sao mà lại không tìm được bạn gái. Vậy thì xin mấy người hãy nhìn vào Lâm Trạch Dương mà học hỏi kia kìa! Tôi không mong mấy người hoàn hảo được như anh ấy, nhưng chỉ cần học được một phần mười thôi, tôi liền sẵn lòng ở bên sát cánh cùng các người cả đời!”
“Tôi không biết tin đồn lúc trước ở trên mạng có phải là thật hay không, nhưng tôi quyết định bắt đầu từ bây giờ tôi sẽ không nghi ngờ Lâm Trạch Dương nữa, tôi sẽ trở thành fan não tàn của anh ấy, muốn động đến Lâm Trạch Dương thì phải bước qua xác tôi trước!”
Lúc đầu chủ yếu là các cô gái đăng bài ủng hộ, sau đó dần dần có thêm các bạn nam gia nhập vào. Sau cùng, rốt cuộc cũng bắt đầu có người giải thích những lời nói dễ gây hiểu lầm trước kia của Lâm Trạch Dương:
“Gần đây có một đoạn thời gian tôi rất bận cho nên không chú ý đến việc xảy ra trên mạng. Bây giờ chúng ta đến xem nhận xét về Lâm Trạch Dương đang được lan truyền trên mạng. Ích kỷ quả thật là một từ mang nghĩa xấu, diễn tả một người tự cho mình là trung tâm, khi xảy ra bất kỳ vấn đề gì thì đều chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi…”
“Nhưng các từ ngữ trong tiếng Trung của chúng ta quá phong phú, cùng một từ nhưng có nhiều cách hiểu khác nhau khi được đặt trong các ngữ cảnh khác nhau. Dựa vào biểu hiện của Lâm Trạch Dương cùng những lời mà anh ấy nói, tôi có lý do để tin tưởng cái gọi là ích kỷ của Lâm Trạch Dương chỉ là để thể hiện mong muốn đối tốt với bản thân anh ấy hơn một chút…”
“Đúng vậy, đối xử với bản thân tốt một chút, hầu hết mọi người đều quên mất điều này. Khi đi làm, chúng ta phải kiêng dè lãnh đạo, đồng nghiệp và khách hàng, kiêng cái này nể cái nọ... Trong cuộc sống, chúng ta phải chăm sóc cho vợ con, bố mẹ và bạn bè. Có thể nói, mọi việc chúng ta làm chuyện gì cũng đều phải nghĩ cho người khác trước... Nếu nói như vậy chúng ta không làm được việc gì cho bản thân cả.”
“Chúng ta làm việc chăm chỉ và muốn mua một bộ quần áo cho bản thân, ăn thêm một chút đồ ăn ngon, để bản thân được phép thư giãn một chút nhưng vẫn phải quan tâm đến người khác và suy xét nhiều việc khác, có phải đến ngay cả việc này cũng không làm được không? Mua quần áo cho bản thân thì tốn tiền, ăn nhiều thêm một chút thì sợ béo, muốn thả lỏng bản thân thì lại lo rằng như thế sẽ lãng phí thời gian… như vậy, chúng ta sống để được gì? Tiêu tiền cho bản thân sẽ khiến tốc độ tăng trưởng kinh tế chậm lại và trở nên béo, như thế thì ta sẽ lại lãng phí thêm nhiều thời gian hơn để điều chỉnh cơ thể, mà lãng phí thời gian thì cũng chính là đang lãng phí cuộc đời.
Đây có phải là thiếu trách nhiệm với gia đình, bạn bè, công ty, sếp, đồng nghiệp không? Đương nhiên là không! Tại sao lại không được phép ích kỷ thêm một chút? Bạn luôn khiến bản thân căng thẳng, vì người khác mà sống cuộc sống mình không thích và gò ép bản thân vào khuôn khổ, bạn như thế có thể làm được điều gì tốt chứ?
Lâm Trạch Dương có nói một câu mà tôi cảm thấy rất đồng tình, chỉ có tôi sống tốt, chỉ có mỗi một người sống tốt thì tất cả chúng ta mới có một cuộc sống tốt đẹp hơn được!”
Đây là bài nhận xét của một vị học giả nổi tiếng, là nhà xã hội học rất có tiếng trong giới, từng đại diện Trung Quốc nhận nhiều giải thưởng lớn, có địa vị tuyệt đối và là giáo sư của một trường đại học nổi tiếng cho nên mỗi lời nói ra đều có sức ảnh hưởng đáng kể đối với cộng đồng. Vị học giả này vừa đăng bài thể hiện quan điểm của mình lên mạng xong thì các bình luận ồn ào ban đầu lập tức dừng lại, không phải ai cũng dám khiêu chiến với người có địa vị nhất định, hơn nữa còn là người làm việc trong lĩnh vực chuyên môn.
Vậy nên trong thời gian này trên mạng trở nên yên tĩnh hơn hẳn, giống như mọi người đều bị ngắt kết nối trên mạng nên không thể bình luận thêm được gì về chuyện này vậy. Đối với phía Lâm Trạch Dương mà nói, đây đúng là kỳ tích xuất hiện, mở đầu làn sóng khiến cho gió phải đổi chiều!
Ngay trong lúc đó, lại xuất hiện thêm một bài viết mới: “Nếu như để tôi đánh giá về Lâm Trạch Dương, tôi chỉ có thể nói bằng một câu thơ: Lòng có mãnh hổ ngửi tường vy.”
Sau khi bài viết xuất hiện, những bình luận trên mạng đảo ngược lại ngay trong chốc lát. Lúc này, những người đã tung tin nhằm bôi đen Lâm Trạch Dương đều phải im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn những cuộc trò chuyện náo nhiệt trên mạng rồi bắt đầu đổi hướng, chạy sang phía cạnh Lâm Trạch Dương để khen ngợi một cách trắng trợn.
“Người trẻ tuổi phải có biểu hiện của người trẻ tuổi, nếu như cứ hành xử giống như lão già cổ hủ, vậy thì sao chúng ta có thể tiến bộ được? Chúng ta tất nhiên phải nói về sự phân chia cấp bậc trong tự nhiên, nhưng cũng không thể vì vậy mà không để ý đúng sai được.”
“Những thứ cũ cũng có giá trị của chính nó, nhưng không thể không nói thứ mới là vô dụng.”
“Tôi ủng hộ Lâm Trạch Dương, tôi thấy anh ấy không sai, mà nếu không sai thì tại sao lại phải xin lỗi?”
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!” Trần Bá Trực tức giận ném điện thoại, điện thoại bị ném rơi xuống đất rồi tức khắc vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
Lý Hoán siết chặt bút trong tay, chiếc bút chịu tác động lực quá lớn dường như không chịu nổi đã bị bẻ cong, mắt ông ta tràn đầy sự tức giận: “Đám người này đều trở nên ngớ ngẩn hết rồi sao? Mấy đứa con gái này chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ à? Mới một thằng đàn ông thôi mà đã đủ để khiến cho bọn nó mất hết lý trí, sẵn sàng chạy theo bênh vực! Đúng là một đám vô dụng!”
Trần Bá Trực vẫn rất tức giận, lồng ngực liên tục phập phồng lên xuống. Rõ ràng tình hình đã tốt lên, thậm chí tối hôm qua Trần Bá Trực còn tổ chức tiệc chúc mừng cùng Lý Hoán, chúc mừng bọn họ thuận lợi đạp đổ Lâm Trạch Dương.
Hôm nay Trần Bá Trực qua đây còn dự định chè chén say sưa lần cuối, xem kết cục thê thảm của Lâm Trạch Dương rồi cười lớn hả hê, bắt đầu cuộc sống mới của bản thân sau khi nhổ được cái gai chướng mắt kia. Vậy mà cái tên Lâm Trạch Dương cỏn con kia cứ như con gián đập mãi không chết, đã bị dồn tới bước đường này rồi mà còn trở mình được, lại còn muốn quấy phá cuộc sống của ông ta nữa ư? Hừ! Còn lâu ông ta mới để cho tên đó được toại nguyện!
“Tức giận không có ý nghĩa gì cả, dựa theo các bình luận hiện giờ trên mạng, việc muốn đạp đổ Lâm Trạch Dương bây giờ hoàn toàn là không thể. Nếu muốn làm cho tới cùng, chắc chắn ông sẽ tự mình gậy ông đập lưng ông mà thôi! Không thể mạo hiểm như thế được!” Tinh thần Lý Hoán u ám đến cực điểm, tuy nhiên vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh để phân tích vấn đề thiệt hơn.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?” Trần Bá Trực cũng biết các bình luận trên mạng bây giờ đang có chiều hướng gây bất lợi nhiều hơn cho bản thân mình, thế nên ông ta không hề cam lòng chút nào.
“Ông có dám làm liều lần này không?” Lý Hoán ghé đầu gần vào Trần Bá Trực, rù rì kế hoạch mới.
Trần Bá Trực nghe xong, lúc đầu khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó lông mày nhăn lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.