Cứu người còn khó hơn giết người.
Đã từng có một vị cường giả Chí Tôn Mễ quốc, không phục Vân Thiên Thần Quân, vì thế mang theo một đám đồ tử đồ tôn đi tới Long quốc biên cảnh, khiêu chiến uy nghiêm Thiên Sáp Điện, kết quả bị Lục Vân một kiếm giết chết.
Từ lúc ra tay đến khi kết thúc, vẻ mặt của Lục Vân không chút biến đổi.
Nhưng hôm nay, đối mặt với Hàn chứng của cô bé, Lục Vân lại lộ ra vẻ mặt khó coi thế này.
Thân thể của cô bé quá gầy yếu, căn bản không chịu được nổi chân khí mà hắn chuyền vào.
Lục Vân chỉ có thể tỉ mỉ cẩn thận khống chế chân khí.
Cái này giống như là người có sức lực vô cùng lớn, tùy ý đánh ra một quyền thì núi non vỡ nát, thế mà giờ lại bắt hắn phải dùng một lực vô cùng nhỏ vừa đủ để giết một con kiến, không được mạnh quá cũng không được nhẹ quá.
Có thể tưởng tượng được có bao nhiêu khó khăn.
Lần trị liệu này kéo dài hơn nửa canh giờ.
Cuối cùng cô bé cũng oa một tiếng khóc lên, hàn chứng trên người triệt để được tiêu trừ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng khôi phục một chút huyết sắc.
Người phụ nữ ở bên ngoài rèm chờ lo lắng, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của con gái, một trái tim treo lơ lửng mới thả lỏng.
“Niếp Niếp……”
Thấy Lục Vân ôm cô bé đi ra, người phụ nữ vội vàng chạy tới.
“Mẹ, Niếp Niếp hết lạnh rồi.”
Nghe thấy thanh âm của cô bé, nước mắt kích động của người phụ nữ lăn xuống.
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ, mạng của Niếp Niếp là cậu cứu về, cho dù là táng gia bại sản, tôi cũng sẽ báo đáp ngài.” Người phụ nữ cảm kích nói.
Lục Vân nhìn phụ nữ cảm một cái, quần áo mộc mạc, cũng không giống nhà phú quý gì, vì thế nói: “Tiền khám một trăm tệ.”
“Một trăm?”
Người phụ nữ có hơi sửng sốt.
Đây là một mạng người, người phụ nữ đã chuẩn bị tốt đập nồi bán sắt để trả tiền chữa trị.
“Bác sĩ, ngài nói là… một trăm sao” người phụ nữ cẩn thận hỏi.
“Một trăm tệ, tiền còn lại mua thêm chút thực phẩm dinh dưỡng cho con bé ăn đi!”
Phù phù!
Lục Vân vừa dứt lời, người phụ nữ hai mắt đẫm lệ quỳ xuống, chậm chạp không chịu đứng dậy, đến khi Lục Vân không kiên nhẫn nói: “Đừng quỳ, bệnh của con gái cô vừa khỏi, nhanh chóng mang con bé trở về nghỉ ngơi.”
“Được, được, cảm ơn bác sĩ, Niếp Niếp, nhanh lên cảm ơn bác sĩ.”
“Cám ơn…… anh.” Cô bé dùng thanh âm ngọt ngào nói.
Hai mẹ con không ngừng nói lời cảm ơn, rời khỏi Hạnh Lâm Đường.
Lục Vân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.