Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1017:




Tất nhiên Cốc Thanh Sơn cũng hiểu ý cô, đây là còn có lo lắng ở thế tục, thế là ông vừa cười vừa nói: “Cái này không thành vấn đề, từ trước đến nay Đan Dương Tông chúng ta đều rất tự do.”
Cốc Thanh Sơn rất khéo hiểu lòng người, nhưng rất nhanh ông lại nhắc nhở một câu: “Tuy nói cô Lâm có thể tự do ra vào Đan Dương Tông, nhưng nhớ kỹ, không được để lộ cái đỉnh này ra ngoài, nhất là ở trong Côn Luân.”
Côn Luân là thế giới của tu luyện giả, mặc dù so ra kém Giới Hành Sơn, nhưng hoàn cảnh cũng tàn khốc như vậy, giết người đoạt bảo vật đã là chuyện nhìn mãi quen mắt.
Nếu Lâm Thanh Đàn ở lại Đan Dương Tông, có đại trận hộ sơn thì có thể bảo vệ an toàn của cô, nhưng trong thời gian rời khỏi Đan Dương Tông nhưng còn trong lãnh thổ Côn Luân mới là nguy hiểm nhất.
Chờ Lâm Thanh Đàn đi ra bên ngoài Côn Luân thì tình huống này sẽ tốt hơn rất nhiều, bởi vì sau khi cô lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế thì có thể tuỳ tiện khống chế khí tức của Thanh Đỉnh không tiết ra ngoài.
Nói cách khác, dù về sau Lâm Thanh Đàn ở lại Hạnh Lâm Đường, tung ra Thanh Đỉnh để luyện chế đan dược thì cũng không cần lo lắng khí tức này bị tu luyện giả khác phát giác.
Vậy thì sẽ không còn chuyện hấp dẫn cả ba thế lực tông môn tới như buổi tối trước đó.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không nên quá phách lối, không thể tung ra Thanh Đỉnh trước mặt tu luyện giả khác, đây không phải là vấn đề khí tức tiết ra ngoài, mà là vấn đề đầu óc.
Để an toàn, Cốc Thanh Sơn cảm thấy tốt nhất là số lượng môn nhân của Đan Dương Tông biết chuyện Thanh Đỉnh đang nằm trên người Lâm Thanh Đàn càng ít càng tốt.
Thế là Cốc Thanh Sơn nhìn về phía Mộc Bình rồi ra lệnh: “Tốt nhất là bảo mấy đệ tử ngày đó theo cô đi tìm Thanh Đỉnh giữ kín miệng.”
“Tông Chủ yên tâm, tôi đã sớm cảnh cáo họ rồi.” Mộc Bình trả lời.
Cốc Thanh Sơn khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói với Mộc Bình: “Cô dẫn cô Lâm âm thầm đi cử hành nghi thức nhập tông trước, sau đó lại dẫn cô ấy ra sau núi để lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế.”
“Đã rõ!” Mộc Bình nhìn Lâm Thanh Đàn một cái, rõ ràng ánh mắt đã dịu dàng hơn buổi tối trước đó nhiều, bà ta nói: “Cô Lâm, đi cùng tôi đi!”
Lâm Thanh Đàn nhìn về phía Lục Vân.
Lục Vân nắm lấy tay cô mà vừa cười vừa nói: “Đi đi chị hai, một khi có chuyện gì thì gọi tên em thông qua bùa bình an.”
“Ừm!” Lâm Thanh Đàn khẽ gật đầu rồi rời đi theo Mộc Bình, cố gắng kín tiếng tránh đi đám người.
“Tôi nghe Mộc trưởng lão nói cậu Lục đây không phải là người bình thường!”
Sau khi hai người Lâm Thanh Đàn rời đi, Cốc Thanh Sơn bỗng quay đầu nhìn về phía Lục Vân rồi cẩn thận đánh giá, sau đó cười đầy thâm ý mà nói một câu.
Lục Vân từ chối cho ý kiến: “Có lẽ là vậy!”
“Kiếm tu?”
Lục Vân lắc đầu: “Không phải.”
“…” Cốc Thanh Sơn trầm mặc không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt ông lại lấp lóe, không biết đang suy tư cái gì.
Ông đã sớm biết được tình huống cơ bản của Lục Vân từ chỗ Mộc Bình, tổng kết lại được hai điểm, có thể Lục Vân là một kiếm tu cường đại, hoặc là tu ma giả.
Vừa rồi Cốc Thanh Sơn hỏi như vậy, ai biết Lục Vân lại lắc đầu, thế thì đáp án kia đã nghiêng về hướng tu ma giả.
Tất nhiên Cốc Thanh Sơn không tiện nói thêm cái gì.
Sao ông biết được Lục Vân căn bản không phải tu ma giả gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.