Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1024:




Lục Vân cũng cảm thấy mình nên thẳng thắn một lần. Không thể lần nào cũng chịu khuất phục trước Diệp Khuynh Thành được. Vì thế hắn nói: “Chị đừng tưởng rằng em không nhìn r, chỉ là chị đang ghen tị mà thôi, lần nào cũng vậy. Mỗi lần em thảo luận chuyện quan trọng với chị Yên Nhi là chị đều tới can thiệp. Đó không phải là ghen tị sao?”
“Còn chuyện chị tư khiến em mất ngủ nữa. Chị cười trên nỗi đau của người khác cũng là ghen tị. Nếu như em đoán không lầm, nếu như không phải chị tư bị thương thì chị nhất định đã kéo chị ấy ra khỏi phòng của em rồi.”
“Chị Khuynh Thành, chỉ là tình cảm của chị dành cho em đã vượt qua tình cảm chị em rồi.”
Sau khi Lục Vân nói xong, phòng khách rơi vào im lặng.
Càng yên lặng như vậy lại càng chứng tỏ hắn đã nắm được tâm tư của Diệp Khuynh Thành.
Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành với vẻ đắc ý.
Cho chị dám cười em này.
Lần này em trực tiếp đánh thẳng vào tâm tư của chị khiến cho chị xấu hổ để xem chị còn cười em nữa hay không!
Đây là một tấm màng mỏng!
Hầu hết các cô gái đều cảm thấy hoảng sợ khi bị người đàn ông mình thích chọc thủng tấm màng này!
Đặc biệt là người phụ nữ như Diệp Khuynh Thành. Nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong lại yếu đuối. Chắc chắn cô sẽ cảm thấy ngại ngùng khi bị Lục Vân bóc trần thẳng thừng ra như vậy.
Quả nhiên, đôi mắt đẹp của Diệp Khuynh Thành thoáng qua một tia hoảng sợ.
Thế nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại.
Dù sao cũng đã thân thiết với Lục Vân lâu như vậy nên trong lòng cô đã hình thành một lòng khoan dung mạnh mẽ đối với đứa trẻ này.
Diệp Khuynh Thành im lặng một lúc, sau đó cô đi đến bên cạnh Lục Vân và thì thầm vào tai hắn: “Đúng vậy, chị rất thích em. Chị ước gì có thể trao thân cho em ngay bây giờ nhưng lỡ như em bị phá công thì phải làm sao đây?”
Diệp Khuynh Thành cũng không chịu thua kém.
Biết rằng Lục Vân không thể phá công nên cô cố tình sử dụng cách này để kích thích hắn.
Bên tai Lục Vân truyền đến một cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến hắn không khỏi động lòng.
Khi quay đầu lại, hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Diệp Khuynh Thành.
Ngay cả khi ở khoảng cách gần như vậy, Lục Vân vẫn không nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên khuôn mặt của Diệp Khuynh Thành, dường như khuôn mặt này là kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế gian.
Hàng mi mảnh mai khẽ run, đôi mắt to tròn xinh đẹp như bảo thạch, trong veo như nước…
Lục Vân thực sự đỏ mặt.
Hắn vội nhìn đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt hắn vô tình lại nhìn xuống đường viền cổ áo mở rộng của Diệp Khuynh Thành, phong cảnh tuyết trắng bên trong gần như làm mù mắt chó của hắn.
Trông vừa trắng lại vừa tròn.
Diệp Khuynh Thành hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của Lục Vân nhưng lần này, cô không hề đưa tay ra che lại mà nhìn hắn với vẻ khiêu khích: “Hừ, em đang nhìn gì đây hả ‘đại thái giám’!”
Thái giám đã đành, lại còn thêm cả từ đại.
Thật đáng ghét!
Lục Vân thẹn quá hóa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn chuyển mắt sang chỗ khác, cười nói: “Hây, chị Khuynh Thành, chị có dám chơi một trò chơi thú vị với em không?”
“Trò chơi gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.