Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 1046:




Cả vị đại sư huynh tông môn Trương Vận đã đoán ra chân tướng cũng suýt tin tưởng lời nói dối của họ.
Không ngờ trưởng lão của Đan Dương Tông đều là người biết diễn xuất, hay về sau mở một cái ‘Lớp huấn luyện diễn xuất Đan Dương’ trong tông môn luôn đi.
Trương Vận cảm thấy ý tưởng này không tệ, có thể xin Tông Chủ.
Nhưng Mạc Thanh Uyển lại là nửa tin nửa ngờ, nhíu mày nói: “Cho nên hai vị trưởng lão có ý là, chỉ có Tông Chủ Đan Dương Tông các người mới có quyền xử trí tên đầu trọc này?”
Vu trưởng lão lộ vẻ mặt khó xử, nói: “Nhìn từ tình huống trước mắt thì đúng là như vậy, nhưng cô Mạc, nghe tôi khuyên một lời, nếu Lục Vân không làm quá đáng thì các người cứ… Cứ lui một bước đi!”
Không có quá đáng?
Cái mông của cô suýt bị đánh nở hoa mà còn gọi là không quá đáng à?
Mạc Thanh Uyển thật sự câm nín.
Cô là con gái, bình thường luôn là người mà đông đảo nam học viên Vân Sơn Thư Viện muốn mà không đạt được, một là vì thân hình dung mạo của cô không phải người bình thường có thể xứng đôi.
Hai là vì mẹ cô, Lữ Khinh Nga, là sư phụ của Vân Sơn Thư Viện, hơn nữa còn dạy ngay trên học đường của Mạc Thanh Uyển, nam học viên nào dám tuỳ tiện đi cua con gái của bà?
Hơn nữa thiên phú tu luyện của Mạc Thanh Uyển lại không tệ, ngộ tính đối các các loại công pháp cực cao, cho nên bình thường lúc cô lên học đường luôn là thiên nga trắng lạnh lùng.
Phần lớn học viên đều có thể tự ti trước mặt cô.
Hôm nay Mạc Thanh Uyển đi theo sư phụ cũng chính là mẹ của cô, tới chào hỏi Đan Dương Tông, chỉ vì gặp người thừa kế ý chí của Thanh Đế đột nhiên xuất hiện kia.
Đáng tiếc không nhìn thấy người thừa kế ý chí của Thanh Đế mà lại gặp một tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu, đè mông cô mà đánh liên tục một trận.
Từ nhỏ đến lớn Mạc Thanh Uyển chưa từng chịu sỉ nhục lớn như thế.
Đây đâu phải đánh mông của cô, rõ ràng là đang đánh lòng tự ái của cô.
Đáng giận nhất chính là trưởng lão của Đan Dương Tông còn bao che tên đầu trọc này, nói hành vi của đầu trọc không tính quá đáng… Nếu như cái này còn không quá đáng thì cái gì mới quá đáng?
Lột váy rồi đánh?
Hay là…
Mạc Thanh Uyển tức điên.
Cô vốn đang nghi ngờ thân phận của đầu trọc, kết quả lại vì câu ‘Không quá đáng’ của Vu trưởng lão mà đánh mất lý trí.
“Muốn tôi lui một bước, tuyệt đối không có khả năng!” Mạc Thanh Uyển lạnh lẽo kiên quyết nói: “Hôm nay nhất định phải tìm Tông Chủ các người, cho tôi một lời giải thích, tôi không tin trong Đan Dương Tông không ai chế tài được tên đầu trọc này!”
Chát!
Lục Vân nhớ lại chút xúc cảm, nói: “Mở miệng là mắng đầu trọc, thật quá khó nghe, tôi có tên mà, tôi tên là Lục Vân, nếu cô nhất định muốn gọi tôi là đầu trọc thì làm phiền cộng thêm hai chữ ‘Đẹp trai’ phía sau.”
Dù sao cũng đã đánh nhiều như vậy rồi, không kém thêm một lần.
Lục Vân thầm nghĩ.
Mạc Thanh Uyển lại suýt bùng nổ.
Tên đầu trọc hèn hạ vô sỉ hạ lưu chết tiệt này quả thực là khinh người quá đáng, cứ dùng cách này để sỉ nhục cô, thật là đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.