Tên đầu trọc kia lại dùng một quyền khống chế Ông Chính Nguyên, hơn nữa là sau khi đánh vỡ ánh kiếm công kích của ông ta thì tiếp tục áp chế.
Sao có thể!
Rốt cuộc tên đầu trọc này có thân phận gì?
Đừng nói mấy người của Vân Sơn Thư Viện mà phần lớn đệ tử của Đan Dương Tông cũng không rõ Đan Dương Tông xuất hiện nhân vật lợi hại như thế từ khi nào.
Đan Dương Tông chủ yếu tu luyện thuật luyện đan nên thực lực chiến đấu đều không cao, cả trưởng lão của bọn họ cũng có mấy người vẫn là Trúc Cơ kỳ, số người đạt tới Kim Đan Kỳ lác đác không có mấy ai.
Đệ tử tông môn càng như vậy, hơn tám phần cũng chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi.
Hiện tại lại có một tên đầu trọc mặc trang phục của Đan Dương Tông đột nhiên xuất thế, vừa ra tay đã liên tục trấn áp Kim Đan Kỳ trung kỳ hai lần.
Mấu chốt là tên đầu trọc kia còn trẻ như vậy.
Quả thực là nghịch thiên!
“Mẹ… Nhìn ra hắn tu luyện công pháp gì không?”
Mạc Thanh Uyển lại không tự chủ được gọi Lữ Khinh Nga một tiếng ‘Mẹ’ mà không phải ‘Sư phụ’, có thể thấy được lúc này trong lòng cô rung động đến cỡ nào.
Rung động đến mất khả năng quản lý ngôn ngữ.
Lục Vân không thi triển ra bất kỳ võ kỹ, nhưng Mạc Thanh Uyển cũng không nhìn ra công pháp của hắn là gì, thế là quay đầu nhìn về phía mẹ mình.
“Chân Khí của hắn có màu xanh, làm người ta cảm thấy là một loại công pháp ôn hòa, nhưng nhìn từ chuyện hắn đẩy lui được Ông Chính Nguyên thì kì thực bá đạo đến cực điểm!” Lữ Khinh Nga phân tích một hồi, cuối cùng lại lắc đầu: “Mẹ cũng không nhìn ra được.”
Cả mẹ cũng không nhìn ra.
Kinh ngạc trong lòng Mạc Thanh Uyển sâu thêm mấy phần.
Cốc Thanh Sơn khinh thường liếc Lữ Khinh Nga một cái, nghĩ thầm nếu bà có thể nhìn ra mới có quỷ.
Mấy ngày trước khí tức hung ác chí tà và khí tức Chí Thánh Thanh Đế ôn hòa giao hoà xuất hiện trên người Lục Vân, nếu các người trông thấy cảnh đó thì mới thật sự ngoác mồm kinh ngạc.
Hiện tại có chút xíu như vậy đã là gì.
Cốc Thanh Sơn không thèm lên tiếng mà nghiêm túc quan sát Lục Vân và Ông Chính Nguyên giao thủ.
Ông Chính Nguyên liên tục kinh ngạc hai lần, trong lòng đã dâng lên sóng to gió lớn, nếu như nói lần đầu tiên là chủ quan thì lần thứ hai là thế nào?
Lần thứ hai giải thích thế nào đây?
Lần này chỉ có thể nói rõ thực lực của tên đầu trọc này thật sự rất mạnh, không liên quan gì đến chuyện Ông Chính Nguyên chủ quan lơ là cả.
“Nói xin lỗi ngay!”
Ông Chính Nguyên còn chưa kịp tỉnh táo lại từ quyền thứ hai đáng rung động thì bỗng có một giọng nói lạnh lùng lại bá đạo đến cực điểm nổ vang bên tai ông ta.
Tâm tình Ông Chính Nguyên đắng chát.
Ông ta thật sự không biết tại sao phải xin lỗi!
Chẳng lẽ vì mình không tôn trọng Cốc Thanh Sơn nên tên đầu trọc này muốn mình xin lỗi ông ta? Tên đầu trọc này trung thành với tông môn lắm hay sao mà làm gì dữ vậy?