Tuy rằng diệt tích tỉnh Giang Nam không lớn, nhưng muốn tìm được người chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Nhìn vẻ mặt âm u của gia chủ, người kia cũng không dám cãi lời, không thể làm gì khác ngoài đồng ý, chờ đến tỉnh Giang Nam đi một vòng, không tìm được thì tính sau!
“Chờ chút đã.”
Chu Cao Phong suy nghĩ một chút, quay vào thư phòng, lúc trở ra thì đưa cho tên kia một lá thư.
“Tầm Khứ Tín này là một món pháp khí, cậu cầm theo, trong vòng trăm dặm đổ lại, chỉ cần đối phương để lộ khi tức, Tầm Khí Tín có thể lập tức bắt được. Việc cậu cần làm là ghi chép lại hành trình của người tu luyện Kim Đan kỳ này rồi quay về báo cáo cho tôi, đừng rút dây động rừng.”
Cao thủ mà Chu Cao Phong phái đi là Kim Đan sơ kỳ, cũng bị giết theo, chứng tỏ tu vi của đối phương ít nhất cũng trên Kim Đan sơ kỳ.
Tốt nhất là nên ghi lại vị trí của mọi người, Chu Cao Phong sẽ chuẩn bị tự mình đi gặp bọn họ, sau đó tìm ra hung thủ sát hại con lão ta.
“Tôi hiểu, gia chủ.”
Người kia thầm thở dài một hơi.
Nếu như chẳng cho cái gì, cứ thế bắt hắn đi tìm, thì chắc ngày tháng năm nào cũng không tìm được manh mối. Có Tầm Khí Tín này thì dễ dàng hơn.
Mặc dù không có cách nào để xác định thân phận của hung thủ, nhưng có thể bắt được khí tức của người tu luyện Kim Đan kỳ, bình thường họ đều che giấu bản thân.
Nhưng chỉ cần họ để lộ ra chút khí tức, Tầm Khí Tín vẫn có thể đánh dấu được họ, đồng thời trói chân lại.
Bên ngoài vốn không có nhiều người tu luyện Kim Đan kỳ ẩn thân, phỏng chừng tìm cả tỉnh Giang Nam cũng tìm được cùng lắm là hai ba người, sau đó sẽ chọn ra hung thủ từ hai ba người đó, cũng không phải việc gì khó.
Người của nhà họ Chu nhìn quyển sổ trong tay, lúc này trên bìa của nó đã xuất hiện vô số điểm đó chằng chịt.
Độ sáng của điểm sáng không đồng nhất, đại diện cho tu vi cao thấp.
Đại bộ phận là Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ, mấy người hiếm có độ sáng rõ ràng nhất, nghĩa là Kim Đan kỳ của nhà họ Chu này.
“Gia chủ, tôi dẫn người tới Giang Nam.”
Người kia cầm Tầm Khí Tín, vội vàng rời khỏi nhà họ Chu.
Sát ý trên người Chu Cao Phong cũng không thể đè nén nữa, đập vỡ hết mọi thứ trên bàn cũng chưa đủ để hả giận.
“Chết tiệt!”
Võ Minh ở thủ đô.
Nhà họ Tiêu.
Tiêu Vô Hải bạc trăng đầu, còng lưng ngồi trước bàn đọc sách, bút lông sói chạm xuống giấy Tuyên, đang chăm chú vẽ cái gì đó.
Trên tờ giấy lớn là một bộ xương trắng khổng lồ.
Vì sao biết nó khổng lồ?
Bởi vì bộ xương đó nằm giữa các ngọn núi, đầu tựa Thương Sơn, tứ chi như sông dài, còn thân mình thì giống như những giãy núi bao quanh, nhấp nhô trập trùng.