Phù!
Linh khí loãng xung quanh được hút vào cơ thể, chậm rãi hóa thành chân khí.
Với cảnh giới hiện tại của Vương Băng Ngưng, dù gây ra động tĩnh lớn thế nào cũng không khiến bất kì người tu luyện nào chú ý.
Thời gian cô trở thành người tu luyện quá ngắn, cảnh giới thấp, dù ngay cạnh có người nhìn thấy cũng chỉ cho rằng cô đang ngồi chứ không phải tu luyện.
Nhưng mà trong vòng trăm dặm quanh nơi Vương Băng Ngưng tu luyện, khí tức của cô vẫn bị Tầm Khí Tín bắt được.
Mấy người nhà họ Chu đến từ thư viện Vân Sơn rất bất đắc dĩ, chưa gặp được bất kì Kim Đan kỳ nào ở Giang Nam, cũng không thể tay không trở về được.
Ít nhất cũng phải kiếm được thứ gì đó để Chu Cao Phong biết họ đang làm việc.
Cho nên họ bắt được khí tức của ngời tu luyện, dù là Luyện Khí kỳ hay Trúc Cơ kỳ,cũng ghi chép cẩn thận.
Mấy người căn cứ theo chỉ dẫn của Tầm Khí Tín, nhanh chóng chạy tới nhà nghỉ nơi Vương Băng Ngưng ở.
Tới gần nhà nghỉ, họ vốn định không rút dây động rừng, yên lặng ghi nhớ địa chỉ cụ thể của nhà nghỉ để tiện tìm lại.
Nhưng lúc này một bóng dáng xinh đẹp đi ra ngoài, đứng trong sân.
“Mạc Thanh Uyển?”
Mấy tên Kim Đan kỳ của nhà họ Chu đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Cô gái đi từ trong nhà ra là Vương Băng Ngưng.
Tu luyện một lúc, cô cảm thấy cơ thể hơi cứng ngắc nên đi ra sân định vận động một chút, hai tay xắn tay áo lên khởi động, cơ thể mảnh khảnh nhưng thực ra cũng điện nước đầy đủ, đường cong lả lướt không thua kém ai.
Đương nhiên không thể so với Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên Nhi, hai người đó tương đối biến thái.
Nhất là Lâm Thanh Đàn, biến thái nhất.
Vương Băng Ngưng không hề nhận ra có vài ánh mắt kinh ngạc đang nhòm ngó mình.
Người của nhà họ Chu, cầm đầu là người dùng Tầm Khí Tín kia thông báo một câu:
“Các người chờ ở đây, tôi đi gặp Mạc Thanh Uyển.”
Nói xong anh ta đi vào trong sân.
“Cô Mạc, sao cô lại ở đây?”
Người kia thu hồi Tầm Khí Tín, đến trước mặt Vương Băng Ngưng, ôn hòa hỏi.
Cô Mạc?
Vương Băng Ngưng sửng sốt, quay lại nhìn quanh, phát hiện không có ai khác, chỉ có một người đàn ông này đang nói chuyện với mình.
Người đàn ông cho rằng Vương Băng Ngưng đang cảnh giác với mình, vì vậy chủ động giới thiệu: “Tôi là Chu Lưu, là người của nhà họ Chu ở thư viện Vân Sơn, cô Mạc không cần hoảng sợ.”
Thư viện Vân Sơn…
Chu Lưu vừa nói vậy, Vương Băng Ngưng lập tức hiểu ra.
Trước kia Tiểu Lục Vân đã nói, ở thư viện Vân Sơn có một cô gái giống mình như đúc, có lẽ Chu Lưu này đã nhầm mình với cô gái kia rồi.
Trả lời thế nào đây? Nói mình không phải họ Mạc, họ nhận nhầm người ư?