Lần này người xuất hiện ở Giang Nam kia có thể là đứa bé đã bị trộm, nếu không Lữ Khinh Nga sẽ không vội vàng như thế.
Nếu không thì làm sao giải thích được chuyện Mạc Thanh Uyển vừa ở Giang Nam, nháy mắt đã về tới Côn Lôn?
Chu Cao Phong nhanh chóng suy ra chân tướng sự việc, đột nhiên cảm thấy ngu cả người.
Ban đầu còn tưởng người ở Giang Nam đúng là Mạc Thanh Uyển, muốn lấy chút tin tức về Chu Vũ từ người đó, bây giờ xem ra là phí công.
Chu Cao Phong đột nhiên thấy chán nản, thậm chí còn thấy hơi khó chịu.
Rõ ràng con trai mình đã chết còn muốn đi thử Lữ Khinh Nga, bây giờ lại tự dưng giúp Lữ Khinh Nga tìm được đứa con gái thất lạc nhiều năm.
Chán chết!
Đúng là bực mình!
…
Lúc này, ở một nhà nghỉ tại Giang Nam.
Vương Băng Ngưng càng lo lắng hơn, cô có dự cảm rằng chuyện mình đang mong ngóng sẽ tới rất nhanh.
Quả nhiên, Vương Băng Ngưng dự cảm đúng, hơn nữa nó còn đến nhanh hơn cô nghĩ.
Khi nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài gần giống mình như đúc kia, cùng với người phụ nữ xinh đẹp đang khóc lóc đứng bên cạnh cô ấy, tâm trạng của Vương Băng Ngưng cực kì phức tạp.
“Con… Con gái…”
Lữ Khinh Nga rơi nước mắt lã chã, vô cùng kích động tiến tới ôm Vương Băng Ngưng vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm ấp áp của Lữ Khinh Nga, Vương Băng Ngưng đột nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra.
“Mẹ…”
Vương Băng Ngưng từng nhiều lần tưởng tượng ra cảnh mình sẽ gặp lại cha mẹ như thế nào.
Cô cho rằng khi nhìn thấy họ, cô nhất định sẽ chất vấn vì sao họ lại vứt bỏ mình, nhưng khi thật sự đến khoảnh khắc ấy, Vương Băng Ngưng phát hiện mình không hề kích động như thế.
Chỉ có vui sướng và dịu dàng.
Bởi vì từ ngôn ngữ cơ thể của mẹ, và nước mắt của bà, cô cảm nhận được khi ấy có lẽ có hiểu lầm gì đó.
Giống như chị Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khuynh Thành bị đưa đến trại trẻ mồ côi vì vợ chồng Hướng Quang Vinh và Khương Lam của chị ấy cho rằng chị ấy chết yểu, nên mới đưa tới núi Long Hổ, không ngờ cuối cùng lại lưu lạc tới viện mồ côi Ánh Dương.
Vương Băng Ngưng tin rằng mình cũng có nguyên nhân.
Không có cha mẹ nào ác tới mức vứt bỏ được con gái ruột của mình.
Vương Băng Ngưng không hỏi lý do ngay, lúc này cô chỉ muốn hưởng thụ cái ôm của mẹ.
Những chuyện khác để sau hẵng nói.
Mạc Thanh Uyển đứng bên cạnh thì hoàn toàn ngẩn người.
Trước khi tới đây, cô ấy luôn trong trạng thái mơ hồ, không hiểu vì sao mẹ phải vội vàng kéo mình tới Giang Nam.