Không biết khi ấy là người nào giết Thiên Đạo, trộm gì không trộm lại đi trộm con gái bà.
Trộm đi thì thôi, còn đưa đến một viện mồ côi nhỏ ở Giang Nam.
Có ý đồ gì đây?
Nói bọn họ là kẻ buôn người thì sao không bắt cả hai đi mà chỉ trộm một đứa?
Lữ Khinh Nga thật sự không nghĩ ra, chỉ có thể thầm chửi một câu thiếu đạo đức.
Ở nơi nào đó của Long Quốc, một lão già không đứng đắn trái ôm phải ấp đột nhiên hắt xì, buồn bực nói: “Móa, không biết là tên khốn kiếp kia đang nói bậy gì về bần đạo?”
“Đạo trưởng, ai dám to gan nói xấu đạo trưởng chứ!”
“Đúng đúng! Đạo trưởng chính là thần tiên, người nào chửi ngài sẽ gặp báo ứng!
Hai mỹ nữ ngực to ngồi trong lòng làm bộ làm tịch nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc vòng vàng mà lão đạo sĩ đeo trên cổ.
“Ha ha, nói rất đúng, bần đạo đưa hai vị mỹ nữ đi xem cầu.”
“Ai nha đạo trưởng thật đáng ghét, xem cầu thì xem cầu, sờ người ta làm gì!”
“Đạo trưởng, người ta là con gái ngây thơ đó…”
…
Lần đầu tiên Mạc Thanh Uyển biết mình có em gái song sinh, trừ cảm giác vui sướng vì chị em gặp lại còn có một cảm giác kì lạ không nói nên lời.
Cẩn thận suy nghĩ, cô ấy luôn có chút linh cảm như tia sáng nhỏ nhoi, có thể cảm giác được nhưng không thể bắt được.
Rốt cuộc là do đâu?
Mạc Thanh Uyển rơi vào trầm tư.
Hiển nhiên Lữ Khinh Nga không để ý đến thay đổi của cô ấy, bản thân đang đắm chìm trong niềm vui tìm lại được con gái.
“Băng Ngưng, mẹ nói cho con về thư viện Vân Sơn, con đừng thấy ngạc nhiên gì…”
Lữ Khinh Nga không biết Vương Băng Ngưng đã biết về thư viện Vân Sơn từ miệng lv, hắn còn tri kỷ giới thiệu tình hình bên đó cho cô, chủ yếu là muốn Vương Băng Ngưng nhanh chóng chấp nhận sự thật mình sinh ra trong một thế gia tu luyện.
Dựa theo lẽ thường, đứa trẻ lớn lên bên ngoài Côn Lôn chắc chắn không biết nhiều về người tu luyện, đột nhiên nói cho cô biết thực ra cô đến từ một thế gia trong giới tu luyện, còn nói mình là người tu luyện, có lẽ ai cũng cảm thấy khó mà tin được.
Lữ Khinh Nga chỉ có thể từ từ giới thiệu, nhưng điều khiến Lữ Khinh Nga không ngờ là Vương Băng Ngưng bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của bà.
Nghe tới mấy chữ người tu luyện cô cũng không quá kinh ngạc.
Kỳ lạ.
Đối với người thường mà nói, người tu luyện chẳng khác nào thần tiên, sao có thể bình tĩnh như thế được?
“Mẹ, thực ra những gì mẹ nói con cũng biết rồi.”
“Con cũng biết?” Lữ Khinh Nga kinh ngạc.
“Vâng, một người đàn ông con rất thương yêu nói cho con biết, hơn nữa hiện tại con cũng là người tu luyện.” Vương Băng Ngưng cười hạnh phúc nói.