Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 120:




“Vâng sư phụ.”
Lúc Hồ Vĩ Bình rời khỏi dinh thự của Dư Hồng Văn, bước đi đều cảm giác bay bổng, trong lòng không ngừng cười lạnh, Lý Tuyền a Lý Tuyền, đúng là cách của Hồ Vĩ Bình tôi cao hơn ông một bậc!
Hồ Siêu hỏi: “Ba, Dư lão nói thế nào?”
“Chờ xem kịch hay đi!”
……
Hai ngày sau.
Tứ Hợp Đường của Lý Tuyền khai trương.
Hai ngày nay, ông ta không chỉ liên hệ với rất nhiều đồng môn sư huynh đệ, hơn nữa còn bỏ rất nhiều công sức ra tuyên truyền.
Cho nên vào ngày khai trương, người đến chật ních.
Còn Lâm Thanh Đàn bên này có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu, nếu như không phải Lục Vân an ủi cô, hôm nay cô cũng không muốn mở cửa Hạnh Lâm Đường.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên hấp dẫn ánh mắt của cô.
“Tiểu Tĩnh, em làm sao vậy?”
Lâm Thanh Đàn kinh ngạc mở to hai mắt, bởi vì cô nhìn thấy Hà Tĩnh, từ tứ hợp đường đối diện đi ra.
“Tiểu Tĩnh, không phải em nói muốn thi nghiên cứu sinh sao?” Lâm Thanh Đàn đã dự cảm được điều gì, sắc mặt khó coi hỏi.
Hà Tĩnh tựa hồ có chút lo lắng, ánh mắt né tránh nói: “Em có lỗi với chị Lâm, là bởi vì… bác sĩ Lý đã đồng ý sẽ trả tiền lương gấp ba…”
Hà Tĩnh dù sao vẫn còn trẻ, trình độ y thuật không tính là cao, hơi gặp phải chứng bệnh khó một chút, cô ta phải nhờ Lâm Thanh Đàn giúp đỡ.
Nhưng mà, Lý Tuyền vẫn bỏ ra gấp ba lần tiền lương để mời cô ta về làm, điều này cho thấy Lý Tuyền muốn chơi Lâm Thanh Đàn.
Em trai cô dám chửi tôi đúng không, được, tôi đây sẽ đem người mà cô bồi dưỡng rời đi, xem cô có tức chết không.
Cái này gọi là không cần giết người chỉ cần giết tâm.
Một chiêu này của Lý Tuyền không thể nói là không ngoan độc.
Lâm Thanh Đàn đúng là đau tim, nếu Hà Tĩnh thật sự từ chức đi thi nghiên cứu sinh, cô cũng sẽ không nói thêm gì, thậm chí còn cổ vũ Hà Tĩnh.
Nhưng mà.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Hà Tĩnh lại chạy đến Tứ Hợp Đường đối diện, cũng chỉ vì Lý Tuyền trả lương cho cô ta cao gấp ba lần.
“Chẳng lẽ bồi dưỡng cô ta một năm, đối với cô, đều không bằng tiền lương gấp ba lần kia?”
Lâm Thanh Đàn buồn bực.
Nhớ lại cô gái vừa tốt nghiệp kiếm không được việc làm lúc trước, ở trước mặt cô thề son sắt nói mình nguyện ý học lại từ đầu, nguyện ý thay đổi để làm người, Lâm Thanh Đàn chỉ cảm thấy buồn cười.
Hôm nay cô bị người mà mình tự tay bồi dưỡng ra cắn ngược lại một phát, dùng một thành ngữ để hình dung chính là ăn cháo đá bát.
Lục Vân nhìn vẻ mặt đau lòng của chị hai, trong lòng cũng đau đớn.
“Hà Tĩnh đúng không, tôi nhớ cô rồi.” Lục Vân lạnh giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.