Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 242:




“Tên này ngu ngốc thật, làm sao tên này có thể giết chết Trần An sư đệ vậy?”
“Đoán chừng là do sư đệ khinh địch, dù sao có ai ngờ được, ở cái Giang Thành nhỏ nhoi này lại có một vị võ giả.”
“Chắc là vậy rồi, coi như chúng ta đã thay Trần An sư đệ báo thù, nhớ kỹ sư phụ đã nói muốn bắt sống tên này về, canh chuẩn thời gian, đừng để hắn ở trong sương độc quá lâu.”
“Đã rõ!”
Ba người đã bắt đầu thương lượng hết mọi chuyện, thấy thời gian đã lâu, bọn chúng liền đánh tan làn sương độc, thế nhưng một màn xảy ra kế tiếp đã làm đồng tử của bọn chúng kịch liệt co lại.
Chỉ thấy sau khi màn sương màu xanh lá kia tản ra, thân ảnh của Lục Vân cũng mơ hồ hiện rõ, nhưng mà hắn không nằm gục trên mặt đất như bọn chúng dự tính, mà là đứng chắp tay ở trong đó.
“Tôi còn tưởng rằng đám tiểu yêu quái các người sẽ có thủ đoạn gì rất cao minh chứ, không ngờ chỉ có cỡ này, thật là làm tôi quá thất vọng rồi…! ” Lục Vân vừa cười vừa nói.
Chỉ có cỡ này?
Sắc mặt ba người trầm xuống, thầm nghĩ mày mới là yêu quái đó, rõ ràng đứng trong độc này giờ mà không chết?
Ba người nhìn thấy Lục Vân ở trong sương độc do sư phụ của mình bào chế lâu như vậy mà vẫn hoàn toàn bình an vô sự thì không khỏi sợ hãi đến nỗi tái xanh mặt mày.
“Chẳng lẽ các hạ là Hóa Cảnh Tông Sư sao?”
Bọn họ kinh hồn bạt vía ú ớ hỏi câu này.
Bọn họ hỏi vậy là bởi vì, chỉ khi tu luyện đạt tới trình độ Hóa Cảnh Tông Sư mới có khả năng dồn nội lực từ bên trong để đánh ra ngoài, không những thế những người đạt tới trình độ đó còn có thể tự tạo cho mình một lá chắn bảo vệ quanh mình, như vậy có thể dễ dàng ngăn cản sương độc thâm nhập.
Và nếu thực sự Lục Vân là Hóa Cảnh Tông Sư thì sư đệ của bọn họ không chết mới lạ ấy.
Thế mà Lục Vân bên này sau khi nghe mấy lời đó của bọn họ thì chỉ nhẹ nhàng thổ ra một câu:
“Trình độ Hóa Cảnh Tông Sư khi đứng trước mặt tôi thì chẳng khác nào một hạt bụi.”
Hít—-!
Ba người họ hít một hơi lạnh cố trấn áp bản thân.
Bởi vì chỉ đơn cử tới Hóa Cảnh Tông Sư thôi cũng đã là một cường giả mà bọn họ không thể với kịp rồi.
Thế mà trong miệng của người thanh niên này, trình độ đó chỉ là rác rưởi bụi bặm thôi.
Hắn là đang quá mức kiêu ngạo hay thực sự có năng lực mới dám nói ra điều đó đây?
Ba người họ đều sửng sốt vô cùng.
Nhưng đúng lúc đó, họ đột nhiên nghe thấy Lục Vân hét lên:
“Lại đây!”
Chỉ thấy Lục Vân dơ một cánh tay về phía trước, năm ngón tay trong không trung khấu xuống một cái, một trong ba người họ lập tức bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc bổng lên, chỉ một giây tiếp theo liền bị hút vào trong tay Lục Vân.
“Tu Luyện giả!!!”
Ba người họ mặt mũi tái mét, đến giờ cuối cùng cũng nhận ra người thanh niên trước mặt mình đáng sợ đến mức nào, khó trách ngay cả bậc tông sư trong võ đạo cũng chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn.
“Mau chạy đi! Tôi sẽ ở đây cầm chân hắn!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.