Càng không cần phải nói đến chị năm Sở Dao thần thần bí bí, đến bây giờ còn không biết đang lêu lỏng ở nơi nào.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lục Vân tưởng chị Khuynh Thành hoặc là chị Thanh Đàn trở lại, mở cửa nhìn lại thì phát hiện đó là Trương Bình và Kim Chí Thành đi theo phía sau cô ta.
“Các người tới làm gì?” Ánh mắt Lục Vân rất lạnh lùng.
Từ lần trước hai người này bày ra vỡ Hồng Môn Yến ở Tụ Hương Lâu, muốn tổn thương chị Khuynh Thành, Lục Vân đã không ưa gì bọn họ.
Trương Bình cười làm lành mà nói, “Cái kia… Tiểu Diệp Tử không có ở nhà sao?”
“Cô còn có mặt mũi gọi chị tôi là Tiểu Diệp Tử? Cả bạn cùng phòng đại học của mình mà cũng gài bẫy, cô thật đủ ác độc.”
Trương Bình hối hận nói, “Tôi tới xin lỗi Tiểu Diệp Tử, lần trước tôi thật là tội đáng chết vạn lần.”
“Cô biết là được rồi.”
“Tôi…”.
Trương Bình còn muốn nói cái gì thì Kim Chí Thành phía sau cô ta đã không kiên nhẫn, lập tức túm cô ta ra, sau đó thình thịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lục Vân.
Phanh phanh phanh!
Không nói hai lời, dập đầu mười cái trước đã.
“Lục tiên sinh, thực xin lỗi, là tôi háo sắc mắt mù, không nên nhắm vào Lâm tiểu thư, tôi sai rồi, khẩn cầu ngài tha thứ cho tôi.” Kim Chí Thành dập đầu xong thì sám hối nói.
Gần đây anh ta thật sự quá thảm, không dám tới gần phụ nữ, cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khó chịu nhất là, mỗi buổi tối về đến nhà không giao thuế nổi cho vợ, vì thế hai người đã cãi nhau rất nhiều lần.
Hơn nữa, Kim Chí Thành đã chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ của tỉnh Giang Nam, thậm chí còn đặc biệt đến kinh thành một chuyến, tìm thánh thủ nam khoa nổi tiếng nhất xem bệnh cho mình, nhưng đều không có hiệu quả.
Rơi vào đường cùng, Kim Chí Thành chỉ có thể da mặt dày tới khẩn cầu Lục Vân tha thứ, bởi vì anh ta biết chỉ có Lục Vân mới chữa khỏi bệnh của mình được.
Lục Vân vốn không muốn phản ứng Kim Chí Thành, nhưng Kim Chí Thành lập tức lấy ra một xấp văn kiện, nói, “Lục tiên sinh, đây là hợp đồng quyền chuyển nhượng tập đoàn Kim thị, tôi bằng lòng chuyển dời không điều kiện tất cả cổ phần trên tay mình vào danh nghĩa của Lâm tiểu thư, chỉ hy vọng Lục tiên sinh có thể tha cho tôi một lần.”
“Chuyển dời tất cả cổ phần vào danh nghĩa của chị tôi?”.
“Đúng, tất cả!” Kim Chí Thành gật đầu thật mạnh.
Anh ta không muốn tiếp tục chịu đựng đau khổ này, chỉ cần Lục Vân có thể giúp mình khôi phục thì dù đưa hết toàn bộ tập đoàn Kim thị, anh ta cũng không tiếc.
Lục Vân trầm mặc.
Vài ngày trước đó, chị Khuynh Thành vẫn luôn nghĩ cách khai thác thị trường tỉnh thành bên kia, nếu có thể nhận lấy tập đoàn Kim thị thì thật sự là một điểm đột phá rất lớn.
Nhưng vấn đề rất lớn trước mắt chính là, có lẽ không xử lý tốt được Diệp gia ở tỉnh thành.
Gần đây Lục Vân có nghe chị Khuynh Thành oán giận nói hình như thị trường mỹ phẩm dưỡng da Giang Thành đã bị đánh sâu vào, mà nguồn gốc là một ít công ty mỹ phẩm dưỡng da tỉnh thành.