Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 270:




Mã Trạch chợt nhớ tới cái gì đó, đưa miệng gần lỗ tai Lão Tam gia, nói: “Cha, vừa rồi con bắt người phụ nữ này, thì thằng nhãi nhà u Dương kia hình như có nói, cô ta là thiên kim Diệp gia. ”
“Con gái của Khương Lam?”
Đôi mắt của Mã Tam gia đột nhiên chìm xuống, ông ta lại nhìn về phía Diệp Khuynh Thành, trong lòng lập tức kinh ngạc, khó trách người này nhìn quen quen, hóa ra cô được thừa hưởng gen ưu tú của thiếu nữ xinh đẹp nhất Giang Nam.
“Để bọn họ vào đây!”
Sau khi cân nhắc đắn đo một hồi lâu, cuối cùng Mã Tam gia vẫn đồng ý gặp mặt vợ chồng nhà Diệp Hướng Vinh.
Khương Lam lúc này hộc tốc vội vàng mà xông vào, khi nhìn thấy Lục Vân, bà chẳng chờ đợi gì hết mà lập tức giơ một cánh tay lên tát một cái đau điếng.
Chát!
Cái tát của Khương Lam kia không thể nào chạm nổi vào mặt của Lục Vân, nó chỉ có thể bị cản lại bởi mu bàn tay hắn.
Khương Lam tức đến không lời nào diễn tả được, bà ta lập tức nói dồn dập liên tiếp như pháo rang:
“Cậu nói là sẽ chăm sóc tốt cho Khuynh Thành nhà chúng tôi? Rồi đây là sao chứ? Cuộc sống tốt mà cậu nói đây sao? Đây chính là cái gì mà thời gian sẽ chứng minh mọi chuyện của cậu sao? Có mà cậu là loại người chỉ biết đi gây họa, chẳng biết lúc nào kéo theo Khuynh Thành vào chỗ chết thì có!”
“Mẹ à, đó không phải là lỗi của tiểu Lục Vân…”
Diệp Khuynh Thành bên này đang muốn giải thích thay cho Lục Vân, chuyện rõ ràng là do Mã Trạch xuống tay trước, nhưng Khương Lam bên này như không muốn nghe gì hết, bà gạt phăng lời nói của con gái mà rống lên:
“Không phải là lỗi của nó thì là lỗi của ai, Khuynh Thành, từ nay trở đi mẹ không cho phép con được dây dưa qua lại với cái loại người này nữa, Giang Thành cũng đừng về làm gì, cứ ở Diệp gia đây, mọi người sẽ giúp con sắp xếp mọi việc trong cuộc sống.”
“Mẹ à….”
“Câm miệng!”
Bà Khương Lam bắt đầu lộ ra vẻ áp bức, ép buộc kinh khủng trước nay chưa từng có.
Bà vốn đã là một người mang bản tính đó từ trước, giờ đây lại bị chuyện này kích động khiến bà đưa ra nhận định cực kỳ kiên quyết, bà tuyệt đối không cho phép Lục Vân tiếp tục mang tai bay vạ gió lên người con gái mình nữa, giờ đây cho dù có phải khóa nhốt Khuynh Thành lại thì bà cũng quyết định giam cô cả đời trong Diệp gia.
“Ha ha ha, kịch hay đây!”
Mã Tam gia đột nhiên cười to hai tiếng, ông ta vô cùng hứng thú mà vỗ tay nói rằng:
“Một màn khuyên nhủ đầy đạo lý khi con gái đã lấy chồng, có điều nếu mấy người muốn diễn kịch ở đây thì có thể chọn địa điểm thích hợp một chút không, chứ đây là nhà họ Mã, không cho phép mấy người đến làm càn.”
Mã Tam gia hét lên một tiếng, trông ông ta thật có uy.
Sắc mặt mọi người dưới này cũng theo đó tái nhợt.
Lúc này Khương Lam cũng chẳng còn tâm trí đâu để quở trách Lục Vân nữa, bà nhanh chóng đeo lên mình một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ mà nói với Mã gia:
“Mã Tam gia à, con trai yêu quý của ông cũng là do tên chó má tên Lục Vân này đánh này, chứ chẳng liên quan gì tới Khuynh Thành nhà chúng tôi, vậy nên ông có thể châm trước….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.