Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 272:




Nhớ lại rất nhiều năm trước có một ông già đã gần trăm tuổi tên là Khương Thiên Viễn, nghe nói là ông ấy đã tu luyện đạt tới Hóa Cảnh Tông Sư, đến hiện tại cũng không biết ông ấy đã đột phá tới mức độ nào nữa.
Mã Tam gia nằm mơ cũng không ngờ Khương Lam lại là cháu gái của Khương Thiên Viễn.
Đó chắc cũng là do từ sau khi Khương Lam lấy Diệp Hướng Vinh, bà chưa từng đả động gì tới chuyện bên nhà mẹ đẻ của mình, cho nên chuyện này chả ai trong tỉnh Giang Nam biết cả.
Nếu như hôm nay không phải vì bà đang lo lắng gấp gáp bảo vệ con gái mình, thì chắc bà cũng không nói chuyện này ra làm gì.
Bên này, vẻ mặt Mã Tam gia hết xanh rồi lại trắng, như thể ông ta nhận ra rằng chuyện Khương Lam vừa đề cập tới là thật sự chứ không phải đùa.
Sau một hồi lâu mọi thứ rơi vào sự tĩnh lặng, cuối cùng ông ta cũng mở miệng nói rằng:
“Mang con gái mấy người, biến đi!”
“Cha à…”
“Câm miệng lại đi.”
Một mỹ nữ cực phẩm như vậy dâng đến miệng rồi mà lại để tuột mât, đương nhiên Mã Trạch không cam lòng, nhưng lời của cha mình, anh ta vẫn phải nghe theo.
Nhưng vì anh ta không phải là tu võ giả, cho nên anh ta không tài nào hiểu được mối bận tâm trong lòng của cha mình lúc này.
().
Còn về phần Mã Tam gia, làm gì có chuyện ông ta chịu bỏ qua được chứ?
Nhưng ông ta thực sự không dám đánh cược.
Bởi vì càng là võ giả thì càng phải hiểu rằng, trình độ Hóa Cảnh Tông Sư đáng sợ tới mức nào.
Cho dù họ chỉ dùng một tay thi triển chiêu thức từ xa thôi cũng đủ diệt cả Mã Gia rồi.
Chỉ vì ham thích dục lạc gái gú nhất thời mà phải đánh đổi một cái giá khủng khiếp như vậy, thật là không đáng chút nào.
Nên Mã Tam gia cuối cùng vẫn phải lựa chọn sự thỏa hiệp, nhưng ngay sau đó ông ta còn bồi thêm một câu:
“Con gái bà có thể đi được, nhưng cái thằng oắt con kia thì nhất định phải ở lại, tôi phải chặt đứt hai tay hai chân của nó, không thể để con trai của tôi phải chịu đòn oan được.”
Ông ta chỉ thẳng vào Lục Vân, như thể mang tất cả sự nhẫn nhục tức tối đều phát tiết hết lên người của Lục Vân.
Điều này Khương Lam cầu còn không hết, bà cười nói:
“Tôi không ý kiến gì cả, tên này vô cùng ngông cuồng phách lối, Mã Tam gia phải nên dậy cho cậu ta một bài học, dạy cách thế nào làm một người tử tế.”
“Tiểu Lục Vân không đi, con cũng không đi!”
Diệp Khuynh Thành đột nhiên ôm chặt cánh tay của Lục Vân, khăng khăng một hai không chịu đi.
“Khuynh Thành này, tên nhóc này đã đánh Mã thiếu gia, chắc chắn nó phải trả một cái giá vô cùng đắt, vậy nên con mau chóng theo mẹ về nhà, đừng vì cái thằng ranh này mà chui vào đường chết nữa!”
Khương Lam mặt mày lạnh lẽo nói.
“Con không chịu!”
Thái độ của Diệp Khuynh Thành cực kỳ kiên quyết.
Lúc này, đột nhiên Lục Vân xoa xoa đầu Diệp Khuynh Thành, sau đó vẻ mặt của hắn toát lên sự cưng chiều sủng nịnh nói”
“Hay chị cứ đi theo cha mẹ về đi, em sẽ không sao đâu, em hứa đấy!”
“Thế nhưng…”
“Nghe lời đi, nếu không đánh vào cái mông nho nhỏ của chị đấy.”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.