Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 281:




Dương Chấn Nham là một người trời sinh có khuôn mặt công chính cương trực, cắt đầu cua, cả người ngồi thẳng tắp ở phòng khách điềm đạm uống trà.
Không phải là Dương Chấn Nham đang tự nhiên thái quá, nghĩ đây là nhà mình, mà là bởi vì ông ta và Thẩm Kim Hoa từ cấp hai đã là bạn học chung với nhau, cứ thế tới tận đến khi tốt nghiệp đại học thì hai người vẫn dính lấy nhau, không những thế lại có một mối quan hệ vô cùng thân thiết bền chặt.
Lần trước Thẩm Kim Hoa bị bệnh nặng, cũng là do một tay Dương Chấn Nham chạy ngược chạy xuôi giúp đỡ ông ta tới lui bệnh viện, mặc dù mọi chuyện cũng chẳng đâu vào với đâu.
“Lão Dương à…”
Thẩm Kim Hoa vừa bước qua cửa đã nhìn thấy chỉ có mỗi Dương Chấn Nham ngồi một mình ở đó, ngay lập tức gương mặt ông trở nên không vui nói.
“Cái thằng Thẩm Tử Hiên chết bầm này, không phải tôi đã gọi điện cho nó bảo phải tiếp đón cậu cẩn thận rồi sao?”
“Ha ha, không sao đâu, thanh niên chúng nó ấy mà, không ngồi yên một chỗ được là chuyện bình thường.”
Dương Chấn Nham cười xòa vẻ không để ý, không vấn đề gì.
“Hừ, chờ tên nhóc đó về tôi phải hỏi tội mới được.”
Thẩm Kim Hoa tức giận bừng bừng.
Dương Chấn Nham lơ đễnh nhìn sang bỗng ánh mắt va lên người của Lục Vân, ông ta liền cười nói:
“Lão Thẩm à, cậu bạn nhỏ này là con rể tương lai của cậu à, đúng là phong độ cực kỳ nha, con bé Tĩnh Nghi này cũng thật biết chọn đấy!”
Con rể tương lai ư?
Lục Vân và Tĩnh Nghi ngay lập tức sửng sốt ngạc nhiên.
Nhưng Thẩm Kim Hoa thì lại đỏ cả mặt.
Dương Chấn Nham thấy biểu cảm của ba người họ không được tự nhiên lắm thì khó hiểu hỏi:
“Sao thế, không phải lão Thẩm cậu nói rằng con rể cậu gặp phải chuyện phiền phức nên mới nhờ tôi đến giúp sao?”
“Khụ, khụ!”
Thấy Dương Chấn Nham vẫn đang tính nói tiếp, Thẩm Kim Hoa ngay lập tức ho lấy ho để, hành động ý muốn ngắt lời ông ấy.
Ánh mắt của Dương Chấn Nham hơi lé lên vẻ sáng tỏ sự việc, giờ mới phản ứng lại và nói:
“Ha ha, tôi hiểu rồi, hiểu rồi, cậu là đang sợ con bé Tĩnh Nghi nó ngại ấy gì, cháu cũng thật làm quá rồi đó Tĩnh Nghi, chuyện thường tình vầy có gì mà phải xấu hổ cơ chứ, dù gì sau này mà chả là người một nhà với nhau.”
“Chú Dương à!”
Thẩm Tĩnh Nghi liếc mắt ra hiệu của Dương Chấn Nham một cái:
“Chú đừng nghe cha cháu nói linh tinh, cháu và Lục thần y chưa là gì cả!”
Nói xong cô mang gương mặt đỏ ửng của mình đi về phòng, lúc đi ngang của người Thẩm Kim Hoa còn không quên đạp một cái vào chân ông.
“Au!”
Dương Chấn Nham như bị ngớ cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.