Khóe miệng Lục Vân đột nhiên giật giật: “Mới có mấy tiếng thôi mà chị thành công? Em hoài nghi chị đang đùa em.”
“Chị đùa em làm gì, không tin tự em nhìn đi!”
Liễu Yên Nhi vươn một ngón tay ngọc trắng nõn ra quơ quơ trước mặt Lục Vân, quả nhiên ở đầu ngón tay cô có một dòng khí màu xanh nhạt đang di chuyển.
Thật sự thành công!
Lục Vân đầy khiếp sợ, nhìn Liễu Yên Nhi như đang xem quái vật: “Chị Yên Nhi, chị là yêu nghiệt à?”
“Hừ hừ, hiện tại biết chị của bây lợi hại rồi đúng không!” Liễu Yên Nhi kiêu ngạo ưỡn ngực lên.
Lục Vân vừa định khen thêm hai câu thì ánh mắt đột nhiên đanh lại.
Không đúng, chân khí chị Yên Nhi cô đọng ra không thích hợp!
Chân khí của tu luyện giả được ngưng tụ dựa vào thể chất cá nhân của người đó. Thể chất của mỗi người không giống nhau, vậy nên cho dù cả hai đều là tu luyện giả thì chân khí cũng sẽ có sự khác biệt.
Nói cách khác, không thể xuất hiện hai chiếc lá giống y hệt nhau trên thế giới.
Thế nhưng Lục Vân lại cảm thấy chân khí mà Liễu Yên Nhi ngưng tụ ra hoàn toàn phù hợp với thuộc tính của mình.
Là trùng hợp?
Hay là tất yếu?
Lục Vân không chắc nhưng hắn cũng đã phát hiện ra một niềm vui bất ngờ thông qua phương pháp niệm nội. Không biết từ lúc nào trong đan điền của hắn xuất hiện một vật thể giống như sỏi, trong suốt như pha lê.
Đây không phải là một viên sỏi. Nó giống như kim đan của tu luyện giả Kim Đan kỳ. Nói chính xác, đây là một viên kim đan giả, bởi vì nó không phải do Lục Vân tự ngưng tụ ra.
Rốt cuộc nó có tác dụng gì…
Lục Vân đang cố gắng di chuyển viên kim đan giả. Giây tiếp theo, đột nhiên Liễu Yên Nhi nói: “Ủa? Còn chân khí thật sự mà chị ngưng tụ ra đâu rồi? Tiểu Lục Vân, em có thấy chân khí thực sự của chị đã đi đâu không?”
Chỉ thấy luồng khí xanh nhạt hiếm có trên đôi bàn tay ngọc ngà đã biến mất.
Lục Vân cố gắng đè trái tim đang đạp điên cuồng của mình lại, nói: “Chị thử ngưng tụ lại một lần nữa xem.”
Liễu Yên Nhi không còn cách nào khác đành phải cuộn đôi chân trắng nõn đang mặc quần jeans siêu ngắn lại để ngưng tụ chân khí.
Thiên phú của cô ấy thật sự đáng nể.
Chưa đầy mười phút sau, cô ấy đã ngưng tụ lại được một tia chân khí. Cô ấy khoe khoang với Lục Vân: “Em nhìn xem, chị lại ngưng tụ được chân khí rồi. Xem lần này mày có thể chạy đi đâu…A a a, vì sao chân khí của chị lại biến mất rồi?”
Liễu Yên Nhi lại hét lên.
Lục Vân ngỡ ngàng.
Cuối cùng hắn cũng đã kiểm chứng được viên kim đan giả trong cơ thể hắn có liên quan tới đan điền của Liễu Yên Nhi. Chỉ cần hắn có thể dịch chuyển được viên kim đan giả này thì hắn có thể đoạt lấy chân khí của Liễu Yên Nhi…Dùng cho riêng mình.