Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 348:




Lục Vân mỉm cười nói: “Không sao, nếu tôi đã quyết định tới đây thì cho dù anh ta có mời ai đến đi chăng nữa, tôi nhất định phải chặt chân của Hùng Nhật Huy.”
Triệu Lôi lo lắng nói: “Haizzz, Lục Vân, sao cậu lại cứng đầu như vậy…”
Dù hai vợ chồng cố thuyết phục thế nào thì Lục Vân vẫn cố chấp đẩy xe đạp vào trong sân khiến cho hai vợ chồng dù lo lắng cũng chỉ đành thở dài bất lực.
Lục Vân, làm vậy là không sáng suốt đâu!
Khi Lục Vân bước vào đại viện Hùng gia, hắn lập tức cảm thấy có hàng trăm con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình với sự nghi ngờ, căm ghét và khinh thường.
Đúng là gia tộc hào môn đứng đầu tỉnh, số lượng người đông đúc.
Nếu người ta đã hoan nghênh như vậy thì Lục Vân cũng phải đáp lại. Hắn nhiệt tình giơ tay phải lên, vừa vẫy tay vừa cười nói: “Xin chào các đồng chí! Các đồng chí vất vả rồi!”
Gần như cơ mặt của tất cả những người có mặt đều giật giật.
Hắn tưởng đây là cuộc tuần tra của lãnh đạo hả?
Lại còn xin chào các đồng chí, họ thấy tên này đúng là mắc bệnh thần kinh!
Triệu Lôi và vợ không ngừng thở dài, Lục thần y mất trí thật rồi!
Trong mắt Hùng Nhật Huy tràn ngập sự tức giận vì động tác mà Lục Vân làm như thể đang khiêu khích anh ta, vô cùng kiêu ngạo!
Điều đó như thể dẫm một phát thật mạnh lên mặt anh ta nhưng anh ta vẫn cười nói: Đồng chí, đồng chí đã vất vả rồi, không cần phải khách sáo tặng tôi món quà lớn như vậy đâu.
Vất vả cái đầu mày!
Hùng Nhật Huy vô cùng tức giận
Đương nhiên là vẻ mặt của Hùng Phó cũng không dễ chịu gì. Ông ta sống lâu như vậy cũng chưa từng thấy ai như Lục Vân. Vì thế, cho dù hắn có phải là ân nhân của Hùng Thái Liên hay không thì đêm nay hắn cũng phải nợ máu thì trả bằng máu.
“Mã Tam gia, tôi giao thằng nhãi này cho ông đấy.”
Thế nhưng anh ta không hề chú ý tới Mã Tam gia ở bên cạnh khi nhìn thấy Lục Vân thì sợ hết hồn.
Là hắn!
Chính hắn là người đã chặt tay ông ta!
Là một tu luyện giả vô cùng lợi hại!
Rốt cuộc ông ta đen tới mức nào mà lại gặp phải hắn hai lần trông một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?
Ông ta sợ tới mức suýt đái ra quần!
Mã Tam gia không thể kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Hùng Phó, coi như tôi không nhận số tiền này nữa. Tôi sẽ trả lại số tiền này cho ông sau.”
Sắc mặt của Hùng Phó thay đổi, ông ta nói: “Mã Tam gia, ông nói vậy là có ý gì? Không phải ông đã hứa rằng sẽ đánh thắng đối phương sau khi được tiền từ chúng tôi ư? Chuyện xảy ra bây giờ là sao?”.
||||| Truyện đề cử: Giang Nam Thiện Nương Tử |||||
Hùng Nhật Huy cũng nói: “Ông muốn tăng giá lên bao nhiêu cũng được. Như vậy đi, chỉ cần ông giải quyết được thằng nhãi đó thì tôi sẵn sàng tăng số tiền lên gấp ba. Đây là mức giá cao nhất mà tôi có thể đưa ra rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.