Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 350:




Hùng Phó vẫn còn khiếp sợ, ông ta mơ hồ hỏi lại: “Rốt cuộc cậu là ai?”
Lục Vân cười nói: “Ông không cần quan tâm tôi là ai. Đêm nay tôi tới đây là để chặt chân con trai ông, ông có ý kiến gì không?”
Có ý kiến gì không?
Đương nhiên là có rồi!
Thế nhưng Hùng Phó không dám nói ra mà chỉ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Chàng trai trẻ, tôi không biết giữa cậu và Nhật Huy có mâu thuẫn gì nhưng dù mâu thuẫn có lớn đến đâu thì cũng có thể ngồi xuống cùng nhau giải quyết, có phải không?”  “
“Ông không biết giữa tôi và anh ta có mâu thuẫn gì, vậy mà lại mời người đến giết tôi?” Lục Vân híp mắt nói.
Sắc mặt của Hùng Phó ngưng trọng: “Có lẽ là có chút hiểu lầm…”
“Nếu như tôi không là gì cả, liệu rằng sẽ không có bất kì hiểu lầm nào và tôi sẽ phải chết ở Hùng gia đúng không?”
Thấy thái độ của Lục Vân, Hùng Phó biết rằng hắn không hề muốn giải quyết gì mà là đã quyết tâm muốn chặt chân Hùng Nhật Huy. Vì thế, sắc mặt của ông ta tối sầm lại: “Chàng trai trẻ, tôi nghĩ cậu cũng là người tỉnh Giang Nam. Người một nhà việc gì phải khiến cho mọi chuyện trở nên cứng ngắc như vậy?”
“Ha ha, hiện tại ông cảm thấy tôi rất vô lý đúng không?”
Lục Vân cười hai tiếng, sau đó hắn đột nhiên quay người và đá Hùng Nhật Huy quỳ xuống đất. Trong mắt hắn lộ vẻ tức giận, hắn nói: “Khi con của ông tới Giang Thành thể hiện quyền uy của mình, sao tôi không thấy ông ngồi xuống và tìm cách giải quyết nhỉ?”.
Câu ‘Người mạnh là nhất’ được áp dụng vào mọi thời đại, ngay cả thứ gọi là quy tắc cũng có khả năng mất đi hiệu lực khi đối mặt với quyền thế ngập trời, chuyện này có thể nhìn ra từ tài khoản đen của Hùng Nhật Huy.
Nếu người đứng sau lưng tập đoàn Khuynh Thành trong sự kiện lần này không phải Lục Vân thì công thức của loại mặt nạ Thần cấp kia nhất định đã biến thành cây rụng tiền của Hùng Nhật Huy.
Tương tự như vậy, nếu hôm nay người chạy tới Hùng gia đòi lời giải thích không phải Lục Vân thì rất có khả năng đã rơi vào kết cục không còn cả xác.
Hiện tại Hùng gia cảm thấy Lục Vân không dễ trêu chọc, vì thế bắt đầu nói muốn ngồi xuống thương lượng, xin hỏi lúc trước các người chạy đi đâu? Đánh không lại thì thương lượng, trên đời này đâu ra chuyện hời như vậy?
Mấy lý lẽ thế tục này chẳng là cái đinh gì trong mắt Vân Thiên Thần Quân cả!
Cho nên Lục Vân không chút khách sáo mà đá văng Hùng Nhật Huy ngay trước mặt Hùng Phó, hơn nữa còn nâng chân lên đạp thật mạnh xuống, vừa lúc đạp lên vị trí xương bánh chè của Hùng Nhật Huy.
Một tiếng răng rắc giòn tan lập tức vang lên, một khối xương bánh chè của Hùng Nhật Huy bị dập nát, anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
“A ——” Tiếng kêu thê lương làm mọi người trong Hùng gia hãi hùng khiếp vía.
Đây là kẻ tàn nhẫn! Tuyệt đối tàn nhẫn! Thật sự không để lại chút tình cảm nào cả!
Khi Lục Vân nhấc chân chuẩn bị đi dẫm nát khối xương tiếp theo của Hùng Nhật Huy thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói ẩn chứa tức giận của Hùng Phó: “Chàng trai trẻ, khuyên cậu đừng được đằng chân lên đằng đầu, sức mạnh của Hùng gia chúng tôi không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”
“À?” Lục Vân yên lặng thả bàn chân xuống, trên mặt lộ ra một tia hứng thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.