Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 356:




Tiếp theo Lục Vân lại đi về hướng Triệu Lỗi.
Lúc này Triệu Lỗi đã hoàn toàn dại ra, hai mắt trừng lớn, vẻ mặt cứng đờ, không phải dạng cứng đờ không có cảm xúc, mà là đầy mặt khiếp sợ, khó có thể tin.
Anh ta thật sự khiếp sợ muốn điên rồi!
Bởi vì trước kia anh ta đến từ cùng một côi nhi viện với Lục Vân, cũng có thể coi là bạn cũ, khi nhìn thấy bạn cũ đột nhiên biến thành một nhân vật cao lớn sâu không lường được, sự trùng kích linh hồn này còn chấn động hơn của đám người Hùng Phó nhiều.
“Cảm ơn!” Lục Vân đi đến trước mặt Triệu Lỗi, trên mặt không còn nét lạnh lẽo mà lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết.
Vừa rồi Triệu Lỗi mạo hiểm bị Hùng gia giận chó đánh mèo mà khuyên mình rời đi, Lục Vân nên nói một tiếng cảm ơn vì phần tình nghĩa này.
“Người anh em.”
Cổ họng Triệu Lỗi khô khốc, khiếp sợ trong lòng khó có thể bình phục, cho nên nhất thời không biết nên nói những gì khi đối mặt với Lục Vân.
Lục Vân vỗ vỗ bờ vai anh ta và nói: “Không cần nói gì cả, về sau nếu anh bị hà hiếp ở Hùng gia thì cứ việc tới tìm tôi, làm bạn cũ, tôi nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc.”
Đây là hứa hẹn của Lục Vân, tựa như lúc trước Triệu Lỗi cho rằng hắn sống không được như ý, anh ta đã hứa hẹn muốn giúp hắn tìm một phần công việc.
Hốc mắt Triệu Lỗi ướt át.
Mà khi Lục Vân rời khỏi sảnh Hùng gia, đi vào sảnh khác thì Mã Tam Gia lập tức khom lưng uốn gối mà nói: “Tiền bối, ngài thích nuôi chó không, tôi có thể làm chó của ngài, gâu gâu!”
Mã Tam Gia cũng cảm thấy rất khiếp sợ!
Ông ta đã sớm biết Lục Vân là tu luyện giả, nhưng cảnh tượng nhìn thấy vừa rồi vẫn làm ông ta chấn động mãnh liệt, ngay cả hộ pháp Võ Minh cũng phải quỳ xuống trước mặt Lục Vân, điều này chứng minh Lục Vân có thân phận địa vị rất cao.
Có thể trở thành chó của đại thần cũng là một loại vinh hạnh.
Lục Vân nhận lấy chiếc xe đạp từ trong tay ông ta và nói: “Xem biểu hiện của ông đi!”
“Vâng!”
….
Rất lâu sau khi Lục Vân rời đi, Hứa Thuần quỳ gối ở sảnh Hùng gia mới dám đứng dậy, quần áo trên người đang nhiễu mồ hôi tí tách, vẻ kính sợ trên mặt vẫn chưa biến mất.
Hùng Phó gian nan hỏi: “Hứa hộ pháp, vị vừa rồi… Rốt cuộc có thân phận gì?”
Hứa Thuần cười khổ lắc lắc đầu: “Thực khủng bố thực khủng bố.”
Sau đó thì không tiếp tục nói.
Hùng Phó đau thương nhìn thoáng qua thi thể con mình, thở dài và nói: “Ai, lần này Nhật Huy trêu chọc phải nhân vật đáng sợ như vậy, còn liên lụy Hứa hộ pháp.”
Hứa Thuần cũng thở dài một tiếng và nói: “Cũng do tôi gieo gió gặt bão, nếu hành vi của tôi đoan chính thì sao lại sợ bị liên lụy.”
Hùng Phó trầm mặc một lát, sau đó hỏi: “Hứa hộ pháp, ông thật sự muốn đi Võ Minh nhận tội? Nếu không… trốn đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.