Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 360:




Vì vậy, khi Thẩm Kim Hoa nhìn thấy Lục Vân thì ông cảm thấy như mình đã nhìn thấy hy vọng.

Khi Thẩm Tĩnh Nghi hỏi câu này, vẻ mặt Thẩm Kim Hoa cũng lộ rõ vẻ chờ mong.
Tất nhiên, ông ta cũng hy vọng con gái mình có thể đến gần với Lục Vân hơn.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của hai cha con bọn họ, Lục Vân cười gật đầu nói: “Nếu cô Thẩm đây coi trọng tôi như vậy, tôi sẽ thử. Dù sao tôi cũng có nhiều thời gian.”
Hơn nữa, Lục Vân cũng hy vọng có thể truyền đạt kiến thức về Trung Y của mình cho nhiều người trẻ tuổi hơn, chủ yếu là vì thời đại này không mấy thân thiện với Trung Y, có quá nhiều kẻ lừa đảo sử dụng danh nghĩa danh nghĩa Trung Y mà lừa gạt và bắt cóc, khiến thế giới dần dần mất niềm tin vào Trung Y.
Đây là tình huống mà Lục Vân rất không muốn nhìn thấy.
Hẳn là lão đạo sĩ già dạy hắn y thuật cũng có ý này, không muốn nhìn những phương pháp châm cứu cổ xưa kia bị thất truyền.
Thấy Lục Vân đồng ý, Thẩm Tĩnh Nghi lập tức vui vẻ nói: “Thật tuyệt, ngày mai tôi sẽ nộp đơn lên hiệu trưởng để xin mở một lớp học tìm hiểu về Trung Y…”
A… Khoan.
Rõ ràng lúc nãy Thẩm Tĩnh Nghi nói trường học đã quyết định thành lập một lớp học tìm hiểu về Trung Y, lúc này mới mời Lục Vân về dạy, nhưng giờ ý của cô ta lại là vì Lục Vân đồng ý làm giảng viên, nên cô ta sẽ đi xin thầy hiệu trưởng.
Đây là hai trường hợp hoàn toàn khác nhau.
Mình lộ rồi sao?
Lúc này trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất lo lắng, đỏ mặt liếc nhìn Lục Vân, thấy Lục Vân không quan tâm, cô ta mới yên tâm, sau đó vui vẻ trở về phòng viết báo cáo.
Trên mặt Thẩm Kim Hoa cũng lộ vẻ vui vẻ, nhưng rất nhanh lại hỏi: “Lục thần y, gần đây Diệp Hướng Vinh và Khương Lam bọn họ có làm khó dễ gì cậu không?”
Ông ta hỏi cái này tất nhiên là để thăm dò.
Ông cũng hy vọng nghe được đáp án là: Có.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh càng làm khó dễ Lục Vân, thì vật cản trở giữa con gái của họ là Diệp Khuynh Thành và Lục Vân sẽ càng lớn lên.
Thẩm Kim Hoa rất thích kết quả đó.
Đương nhiên, suy nghĩ này của ông ta không thể nói ra, để tránh khiến Lục Vân cảm thấy không hài lòng, trách ông ta lấy bất hạnh của người khác ra làm trò đùa.
“Không có.”
Lục Vân lắc đầu nói: “Gần đây Diệp gia đối với tôi rất chu đáo, đặc biệt là Khương Lam, bà ta mở miệng ra là một câu ‘con rể tốt’ hai câu cũng ‘con rể tốt’, khiến tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cái gì!”
Đột nhiên Thẩm Kim Hoa giật mình, thấy vẻ mặt Lục Vân không giống như nói đùa thì càng thấy phiền muộn.
Khương Lam bà giỏi thật đấy.
Ban đầu là ai nói, cho dù có chết, bà cũng tuyệt đối sẽ không để Lục Vân tiến vào cửa nhà bọn họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.