Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 387:




. Chương 387
Tề Thương Lan biết A Minh không có lý do gì lừa mình, hơn nữa khi Lục Vân ra tới, vẻ mặt không chút gợn sóng kia rõ ràng là người gặp qua việc đời, Tề Thương Lan càng tin cách nói này.
Vì thế ông ta vội vàng nói xin lỗi, hơn nữa tức giận mắng Tề Minh, nếu không được Tông Sư tha thứ thì cứ quỳ mai ở đó.
Quỳ một cái đã hết cả ngày, rất nhiều người bệnh tới Hạnh Lâm Đường thấy cảnh này đều đứng xem náo nhiệt, Lục Vân đành nói: “Đứng lên đi, đừng chắn đường người khác xem bệnh.”
“Còn không mau cảm ơn Tông Sư!” Tề Thương Lan lại quất một gậy lên người Tề Minh.
Tề Minh vội vàng nói: “Cảm ơn Tông Sư, cảm ơn Tông Sư!”
Lục Vân khẽ cau mày mà nói: “Tôi họ Lục.”
Tề Thương Lan lập tức hiểu ý, nói xin lỗi thay Tề Minh: “Lục thần y khoan hồng độ lượng, không so đo với thằng cháu bất hiếu vô lễ của tôi, tôi đại diện cho Tề gia cảm tạ ngài.”
Lục Vân không tiếp tục để ý nhưng người này, bởi vì người bệnh của Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu nhiều lên, vì thế hắn giúp đỡ Dư Hồng Văn bốc thuốc, ngẫu nhiên xuất hiện mấy chứng nan giải thì sẽ đích thân ngồi khám, nhẹ nhàng giải quyết chứng bệnh làm Dư Hồng Văn bối rối.
Đám người Tề Thương Lan không rời đi mà yên lặng đứng bên ngoài Hạnh Lâm Đường quan sát, khi nhìn thấy Lục Vân dẫn một người bệnh liệt nửa mặt vào phòng châm cứu, lúc đi ra thì căn bệnh của người nọ đã chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc Tề Thương Lan cũng ngồi không yên.
Lục thần y quả nhiên danh bất hư truyền!
Liệt mặt gây ra do thần kinh mặt bị hao tổn, mà căn bệnh trên chân của Tề Thương Lan cũng do thần kinh xảy ra vấn đề, nếu liệt mặt trị được thì chứng minh chân ông ta cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Tề Thương Lan lại càng buồn bực, nhịn không được quất Tề Minh thêm một gậy, mắng: “Đều tại thứ bất hiếu này!”
Nếu không phải Tề Minh làm bậy thì có khả năng chân của Tề Thương Lan sẽ được chữa khỏi.
Ông ta buồn bực vì Tề Minh, đồng thời cũng hối hận mình không sớm đến đây, nếu mình đến tìm thầy trị bệnh trước thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chủ yếu là lúc trước nghe nói tỉnh Giang Nam xuất hiện một vị thần y Giang Thành, Tề Thương Lan cũng ôm thái độ bán tín bán nghi, cho nên mới không đích thân đến, chỉ phái người đi thăm dò, dù sao ông ta cũng mắc bệnh chân, đi lại không tiện. Hiện tại ông ta thật sự vừa hối vừa hận.
Tề Minh nhìn thấy ông nội xanh mặt thì sợ tới mức không dám nói một câu, gậy quất lên người mà chỉ biết yên lặng chịu đựng, căn bản không dám kêu lên.
Dần dần, người đến Hạnh Lâm Đường khám cũng đã gần hết, họ vừa lòng rời đi xong thì rốt cuộc Tề Thương Lan cũng nhịn không được, giãy giụa đứng lên từ xe lăn.
Mọi người muốn dìu thì bị Tề Thương Lan đẩy ra, ông ta tự chống gậy, kéo cái chân tàn đi tới trước mặt Lục Vân và nói: “Lục thần y, tôi chân thành xin lỗi vì chuyện trước đó lần nữa! Thật sự xin lỗi!!”
Ông ta cúi thấp đầu, Lục Vân không nói gì thì ông ta sẽ không ngẩng đầu lên.
Đương nhiên Lục Vân biết ý muốn của Tề Thương Lan, hắn bình tĩnh liếc nhìn cái chân bị tật của ông ta và nói: “Ông muốn tôi trị chân giúp ông đúng không?”
Đương nhiên Tề Thương Lan muốn Lục Vân trị chân cho mình, rất rất muốn, cho nên khi nghe Lục Vân nói thế thì lập tức lộ ra ánh mắt khát vọng sâu sắc.
Lục Vân im lặng tiến lên bóp bóp chân ông ta, nói: “Nếu để tôi trị cái chân của ông thì căn bản không có vấn đề gì.”
“Thật sao?” Tề Thương Lan kích động đến sắp rơi nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.