Đồng tử của Ưng Mục hơi co rụt lại, đã nhìn ra Liễu Yên Nhi là một tu luyện giả, sau đó thì cười lạnh, “Vậy càng không thể để cô sống, hôm nay nhất định phải diệt trừ phản đồ của tổ chức!”
Một khi tu luyện giả trưởng thành thì sẽ hết sức đáng sợ.
Cho nên Ưng Mục phải nhân lúc cảnh giới của Liễu Yên Nhi còn chưa cao thì phải giải quyết cô, cũng may phát hiện sớm, nếu trễ thêm một chút chỉ sợ không còn cách nào đối phó cô.
Trong nháy mắt, Ưng Mục khai hỏa toàn bộ hỏa lực, sát ý rét lạnh như muốn đóng băng không khí cả căn phòng.
Sắc mặt Liễu Yên Nhi hơi trắng bệch, đôi mắt xoay tròn, đột nhiên cầm lấy một ly trà trên bàn rồi ném về hướng Ưng Mục, Ưng Mục dễ dàng né tránh, làm ly trà kia nện lên ván cửa, lại không biết đây chính là mục đích của Liễu Yên Nhi.
Răng rắc!
Khi Liễu Yên Nhi tiến vào căn bản không khóa trái cửa, cho nên khi cái ly tạp ném trúng cửa thì giây tiếp theo đã thấy một thanh niên đẩy cửa bước vào.
Vào cửa.
Đóng cửa.
Lục Vân chưa nói cái gì, lập tức đi đến ngồi xuống sô pha, như không nhìn thấy hai người.
“Mày chính là kẻ giúp đỡ Dạ Sắc Vi?”
Ánh mắt Ưng Mục đanh lại, rất cảnh giác mà nhìn thanh niên đột nhiên đi vào, rồi lại không nói lời nào này.
Lúc này Lục Vân mới mở miệng nói, “Các người cứ đánh đi, không cần quan tâm đến tôi.”.
“….”.
Bản năng nghề nghiệp mách bảo Ưng Mục rằng rất khả năng thanh niên trước mắt cũng là một tu luyện giả, là hắn giúp Liễu Yên Nhi nhập môn.
Vậy thì không hay rồi.
“Dạ Sắc Vi, cô phản bội tổ chức, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!” Ưng Mục quát lạnh một tiếng, làm bộ muốn phát động công kích lần nữa, chínnhg sau khi vọt lên trước hai bước thì đột nhiên xoay người, thầm mắng trong lòng, “Hai tu luyện giả còn đánh con mẹ gì nữa!”
Hắn ta muốn tông cửa xông ra.
Nhưng trong nháy mắt đó, phần lưng của Ưng Mục lại đột nhiên trúng một đòn nghiêm trọng, ầm một tiếng, sức mạnh khủng bố lập tức làm vỡ nát nội tạng của Ưng Mục dễ như trở bàn tay, sau đó đánh hắn ta đập mạnh lên ván cửa, không có hô hấp nữa.
Lục Vân lắc lắc đầu và nói, “Vốn muốn anh và chị Yên Nhi luyện tập một chút, ai ngờ chẳng ra hồn gì.”
Liễu Yên Nhi thì tiến lên tháo mặt nạ của Ưng Mục xuống, đôi mắt hơi đanh lại, “Không ngờ lại là anh ta.”
“Chị Yên Nhi, chị biết người này sao?” Thấy Liễu Yên Nhi dường như có chút kinh ngạc, Lục Vân tò mò hỏi.
Liễu Yên Nhi gật đầu và nói: “Đúng vậy, trước kia bọn chị từng là đối tác kinh doanh, chị đã từng uống rượu với anh ấy. Anh ấy là một người hay cười, tính cách cũng rất nhiệt tình, cho nên thời điểm chị tháo mặt nạ của anh ấy xuống, vô cùng kinh ngạc, bởi vì chị thật sự không biết cách nào để kết nối lại mối quan hệ giữa hai người.”