Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 396:




“Tiểu Lục Vân…”
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Lục Vân liếc mắt liền có thể biết đó là chị tư Vương Băng Ngưng.
Vương Băng Ngưng không bật đèn trong phòng lên mà duỗi hai tay ra sờ soạng, sau đó mò mẫm bò vào ổ chăn Lục Vân.
Vương Băng Ngưng mặc một chiếc váy ngủ hơi mỏng, trực tiếp chui vào ổ chăn của Lục Vân làm hắn giật mình, Lục Vân nhỏ giọng hỏi: “Chị tư, chị có chuyện gì à…?”
“Khò khò——”
Môi Vương Băng Ngưng hơi hé thở vù vù, đôi mắt đóng chặt dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Hay lắm.
Mộng du!
“Tiểu Lục Vân…”
Vương Băng Ngưng lại lảm nhảm gọi tên Lục Vân, điều này khiến Lục Vân càng tò mò, chị tư mơ thấy gì vậy? Hình như là chị ấy mơ thấy hắn?
Lục Vân tò mò chờ một hồi, muốn nghe Vương Băng Ngưng nói mớ cái gì, nhưng chờ mãi không nghe được tiếng nói mớ, ngược lại chỉ thấy Vương Băng Ngưng càng chui sâu vào bên chăn, trực tiếp quấn lấy tay chân hắn.
“…”
Hương thơm ngào ngạt.
Và bởi vì Vương Băng Ngưng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, nên Lục Vân có thể cảm nhận rõ ràng kích thước và hình dạng, thậm chí…
Bên dưới cô ấy càng không mặc gì cả!
Lục Vân sắp khóc tới nơi rồi, nhìn thấy chị tư đang ngủ say, trong lòng càng lúc càng khó chịu, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích.
“Vân Thiên Thần Quân... ” Lúc này, Vương Băng Ngưng lại lẩm bẩm gọi.
Vân Thiên Thần Quân?
Trên mặt Lục Vân lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ trong mộng của chị tư đã phát hiện thân phận Vân Thiên Thần Quân của mình rồi sao?
Sự thật đúng như Lục Vân đoán.
Lúc này, trong giấc mơ của Vương Băng Ngưng, cô đang leo lên một đỉnh núi, khi mặt trời vừa mọc ở đằng đông, một bóng người mảnh khảnh quay lưng về phía cô.
Đó chính là Vân Thiên Thần Quân.
Vân Thiên Thần Quân trong tưởng tượng của Vương Băng Ngưng.
Cô ấy kích động chạy tới, muốn nói vài câu với Vân Thiên Thần Quân, nhưng Vân Thiên Thần Quân không hề quay đầu lại, cho nên cô lại tiếp tục đuổi theo, nhưng khoảng cách giữa cô và Vân Thiên Thần Quân mãi không rút ngắn chút nào.
Cuối cùng Vương Băng Ngưng đã thấm mệt và không thể theo kịp nữa, vào lúc cô vô cùng chán nản, Vân Thiên Thần Quân rốt cục cũng quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười quen thuộc.
“Chị tư…”
Vương Băng Ngưng tỉnh lại, nhưng không phải do sợ quá, mà là do ngủ đủ rồi tỉnh, dường như chuyện Vân Thiên Thần Quân và Lục Vân là một người cũng không có gì quá lạ.
“A... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.