Nghe vậy, Lý Vệ Bình vô cùng phấn khích. Ông ta cũng đã từng nghe nói về vị thần y này. Nếu như vị thần y đó thực sự muốn đến dạy học thì đó nhất định là một niềm vinh dự cho đại học Giang Nam.
Thẩm Tĩnh Nghi cười giới thiệu: “Hiệu trưởng, đây là Lục thần y.”
“Lục thần y…”
Lý Vệ Bình nhìn Lục Vân, ánh mắt của ông ta hơi thay đổi.
Khi ở Giang Thành, ông ta đã từng nghe nói về vị thần y này và cũng biết hắn còn rất trẻ. Nhưng hôm nay khi nhìn thấy lại vượt xa dự liệu của Lý Vệ Bình.
Mặc dù Lý Vệ Bình không xuất thân từ lĩnh vực Trung y nhưng ông ta cũng nắm được tình hình về lĩnh vực này. Những người có thể gọi là “Thần y” nhất định đều là cao thủ cấp quốc gia. Cái gọi là trẻ tuổi, trên thực tế 40 tuổi đã được coi là rất trẻ rồi.
Lúc đầu, Lý Vệ Bình còn tưởng Lục Vân ở độ tuổi 40 nhưng khi nhìn thấy hắn còn trẻ như vậy, ông ta rất sốc.
Thần y mới 20 tuổi thôi ư?
Ông ta nghe nói ngay cả Dư Hồng Văn, bậc thầy về Trung y đã tôn sùng vị Thần y Giang Thành này làm thầy của mình. Chẳng lẽ người đó chính là người thanh niên trước mặt này?
Lý Vệ Bình biết rằng không có lý nào Thẩm Tĩnh Nghi lại nói dối ông ta nhưng điều đó thật quá khó tin. Dù sao gần đây ông ta cũng cảm thấy không được khỏe, vậy coi như nhân cơ hội này kiểm tra vị Thần y Giang Thành xem sao. Xem cậu ta có thực sự đủ khả năng gánh cái danh Thần y này hay không?
Vì thế, Lý Vệ Bình nói: “Lục thần y, thật ra mấy ngày nay tôi cảm thấy không được khoẻ. Không biết cậu có thể khám cho tôi hay không?”
Cách làm của ông ta rất thông minh, vừa không đắc tội Lục Vân mà lại còn có thể khảo nghiệm trình độ của hắn. . Truyện Mạt Thế
Suy cho cùng người làm thầy cũng phải có trách nhiệm với học trò của mình.
Đương nhiên Lục Vân nhìn thấu suy nghĩ của Lý Vệ Bình nhưng hắn không chỉ ra mà chỉ cười nói: “Được, hiệu trưởng Lý. Ông hãy đặt tay lên bàn để tôi bắt mạch cho ông.”
Lý Vệ Bình làm theo.
Lục Vân bắt mạch cho Lý Vệ Bình một lúc, không hỏi gì. Hắn suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Can thận âm hư gây rối loạn các khí trong. Gần đây, chắc hẳn hiệu trưởng Lý cảm thấy trằn trọc, ngủ không yên, thậm chí đầu còn sưng đau, đặc biệt là hai bên thái dương đúng không?”
Lý Vệ Bình bị sốc!
Bởi vì thông thường khi bệnh nhân tìm đến bác sĩ, bác sĩ sẽ hỏi bệnh nhân có gì khó chịu trong khi bắt mạch. Đồng thời, bác sĩ cũng phải quan sát lưỡi của bệnh nhân, bla bla… để chẩn đoán toàn diện. Đó chính là cái gọi là nhìn, nghe và hỏi. Toàn bộ đều phải thực hiện, không thể thiếu bất cứ bước nào.
Thế nhưng vừa rồi Lục Vân không hỏi gì mà hắn chỉ yên lặng bắt mạch cho Lý Vệ Bình, sau đó giải thích nguyên nhân và triệu chứng.
Điều quan trọng nhất chính là tất cả các triệu chứng mà hắn nói đến đều ăn khớp.
Vì thế, Lý Vệ Bình hoàn toàn tôn trọng vị thần y trẻ tuổi trước mặt. Dù sao ông ta cũng đã làm đến mức này nên đương nhiên ông ta cũng hy vọng bệnh của mình sẽ sớm được chữa khỏi. Ông ta nói: “Lục thần y, bệnh này của tôi là sao?”
Lục Vân hiểu ý của ông ta, hắn nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc cộng trừ* gồm thiên ma, câu đằng ẩm. Ông chỉ cần mang đơn tới tiệm thuốc bắc gần đó để lấy thuốc mang về nấu uống là được.”
*Là thêm bớt liều lượng thuốc tùy theo tình trạng bệnh và triệu chứng!