Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 427:




“Đúng rồi thầy, còn có loét dạ dày, viêm phế quản, những bệnh đó nên dùng trung dược gì?”
Bọn họ không phải cố ý kiếm chuyện, mà chỉ thuần túy là tò mò.
Lục Vân cười cười và nói: “Thật ra trong trung y căn bản không tồn tại các loại bệnh như bệnh tim, loét dạ dày và viêm phế quản, đó đều là tên bệnh Tây y, mà trung y thì đặt tên bệnh theo triệu chứng.”
Thấy các sinh viên lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Lục Vân tiếp tục giải thích: “Ví dụ như cảm mạo đi, trung y cũng có cảm mạo, nhưng cảm mạo này không giống hệt với cảm mạo Tây y.”
“Cảm mạo Tây y là tên bệnh cụ thể, mà cảm mạo trung y lại là một cách gọi, trong đó bao gồm cảm mạo phong hàn, phong nhiệt, thử thấp và thể hư, chúng có thuộc tính khác nhau nên gọi là chứng bệnh.”
“Bởi vậy đều là cảm mạo, nhưng chứng bệnh bất đồng thì phải dùng thuốc khác nhau, đây là ‘ đồng bệnh dị trị ’ mà trung y thường nói.”
“Mà tương tự như vậy còn có một khái niệm gọi là ‘ dị bệnh đồng trị ’, chính là bệnh tật khác nhau, chỉ cần chứng bệnh tương đồng thì có thể sử dụng cùng loại thuốc để tiến hành trị liệu.”
Mọi người nghe mà cái hiểu cái không.
Vì làm bọn họ càng dễ lý giải, Lục Vân lại chọn hai sinh viên đi lên, trong đó có Vương Thiến Thiến bị tàn nhan và một cô gái mặt mọc đầy mụn.
Lục Vân nhìn nhìn tàn nhang trên mặt Vương Thiến Thiến và hỏi: “Tàn nhang trên mặt em đã bị một thời gian rồi đúng không?”
Vương Thiến Thiến gật đầu: “Vâng, hồi cấp ba đã bị, đến bây giờ còn chưa hết nữa!”
“Thường xuyên thức đêm?”
“Khì khì, trăng chưa ngủ thì em chưa ngủ, em là tiểu bảo bối đầu trọc!” Vương Thiến Thiến thè lưỡi nói.
“Em còn rất tự hào!” Lục Vân gõ đầu cô một cái, giải thích: “Tàn nhang chia ra thành bẩm sinh và phát sinh sau, tàn nhang của em chỉ do thường xuyên thức đêm dẫn tới chức năng cơ thể rối loạn, thuộc dạng phát sinh sau.”
Nói xong thì hắn lấy ra một lọ thuốc bột: “Đây là thuốc bột dạng bôi mà thầy mới nghiên cứu ra, có công hiệu hoạt huyết hóa ứ, giải độc tiêu sưng, em bôi lên thử xem.”
“Được.” Vương Thiến Thiến không phải cô gái làm ra vẻ, lập tức trở lại chỗ ngồi rồi lấy ra một cái gương nhỏ, đổ chút thuốc bột rồi bôi lên mặt.
Lục Vân lại nhìn về phía nữ sinh mặt mụn, cũng bảo cô ta bôi bột phấn lên mặt.
Một lát sau, Lục Vân hỏi: “Hiện tại hai em có cảm giác gì?”
Vương Thiến Thiến nói: “Trên mặt nóng nóng, còn hơi tê.”
Nữ sinh còn lại cũng gật đầu đồng ý.
“Điều này chứng minh thuốc bột có hiệu quả.” Lục Vân giảng giải: “Hai em một người bị tàn nhang, một người bị mụn, là hai loại bệnh khác nhau, nhưng bởi vì triệu chứng tương tự, đều là thức đêm dẫn tới công năng cơ thể hỗn loạn, cho nên bôi cùng loại thuốc bột sẽ có hiệu quả trị liệu rất tốt, cái này gọi là dị bệnh đồng trị.”
Có hai ví dụ sống sờ sờ như vậy trước mặt, các sinh viên lập tức có lý giải càng trực quan đối với khái niệm ‘ dị bệnh đồng trị ’.
Hình như trung y cũng rất thú vị!
Lục Vân giảng xong thì rút kim trên đầu ba sinh viên xuống, hỏi cảm nhận của họ, ba người đều tỏ vẻ đầu mình nhẹ đi rất nhiều.
Trước kia bởi vì mất ngủ lo âu, các cô cảm thấy đầu mình ứ đọng đầy tạp chất, nhưng bây đã hoàn toàn biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.