Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 472:




“Tiểu Lục Vân, chị nghe Liễu Yên Nhi nói rằng em có thể hỗ trợ tu luyện đúng không? Nào, cũng để chị cả cũng trải qua cảm giác này đi.”
Trong lúc Lục Vân còn đang không hiểu, Diệp Khuynh Thành đột nhiên đi tới trước mặt hắn và nói.
“Hỗ trợ tu luyện…”
Lục Vân bỗng lộ ra nụ cười khổ: “Chị gái xinh đẹp của em ơi, lẽ nào chị Yên Nhi không nói cho chị biết rằng việc hỗ trợ sẽ để lại di chứng sao?”
“Chị biết nên mới tò mò. Chị muốn xem liệu nó có thực sự tà ác như Liễu Yên Nhi nói không? Chị nghĩ rằng có lẽ do em ấy không đủ kiên định, hơn nữa chị còn tưởng rằng em ấy cố ý dụ dỗ em.”
Được lắm.
Chị cứ chuẩn bị tinh thần bị vả mặt đi.
Lúc này, Lục Vân đột nhiên có ảo giác rằng Diệp Khuynh Thành tò mò về cảm giác tu luyện là nói dối. Ý đồ thực sự của chị ấy có lẽ là muốn hỗ trợ tu luyện?
“Em không dám.”
“Sao lại không dám?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô nói: “Chị biết Liễu Yên Nhi đang nói dối. Di chứng gì đó, tất cả đều là giả. Thật ra hai người dùng danh nghĩa tu luyện để tán tỉnh nhau chứ gì. Thật quá đáng, hừ!”
Cô dậm chân, trông rất tức giận.
Mặc dù Lục Vân là một chàng trai trẻ có năng lượng tích cực nhưng để xoa dịu cảm xúc của chị gái xinh đẹp thì dù có năng lượng tích cực đến đâu cũng biến mất. Vì thế, hắn đành thỏa hiệp: “Được rồi, được rồi, em hứa với chị nhưng chúng ta cần thỏa thuận với nhau trước.”
“Nói!” . 𝘛ì𝐦 đọc thê𝐦 tại _ 𝘛𝐫U𝐦𝘛𝐫𝑢𝒚ệ 𝗻﹒𝘃𝗻 _
“Trong quá trình hỗ trợ, bất kể xảy ra chuyện gì thì sau này chị cũng không được truy cứu. Chị có làm được không?”
Diệp Khuynh Thành suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được.”
“Được, đã hứa thì không được phép nuốt lời!”
Diệp Khuynh Thành đã nói vậy, Lục Vân đương nhiên không thể làm cô thất vọng. Tuy nhiên trước khi hỗ trợ tu luyện, hắn đi vào phòng tắm và mở nước lạnh xả vào bồn tắm.
Diệp Khuynh Thành nghi ngờ hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Đợi lát nữa chị sẽ biết thôi.”
Lục Vân cười thần bí.
Một lúc sau, hai người ngồi xếp bằng trên ghế sô pha. 20 phút trôi qua, Diệp Khuynh Thành vốn không tin, hai má đột nhiên ửng hồng.
“Dừng…”
Diệp Khuynh Thành run rẩy mở miệng nhưng thanh âm mà cô phát ra tựa hồ đã biến thành tiếng rên rỉ trầm thấp.
Dừng?
Lục Vân lập tức nổi giận, tu luyện là chuyện vô cùng nghiêm túc, chị muốn nói dừng là có thể dừng lại ngay được sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.