Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 478:




Xoẹt!
Sắc mặt của Khương Chính Hồng lập tức tối sầm lại.
Ông ấy còn có cô con gái nào ở Giang Nam?
Chỉ có Khương Lam.
Sắc mặt của Khương Chính Hồng thay đổi, ông ấy lạnh giọng nói: “Khương Lam, đứa con gái bất hiếu đó. Kể từ khi vi phạm gia quy, nó không còn được nhắc đến nữa. Đến bây giờ Khương gia gặp khó khăn, nó lại để một tên nhóc đến để sỉ nhục tôi. Nó thật sự cho rằng tôi không làm gì được nó hay sao?”
Nhiều năm trôi qua, ân oán giữa hai cha con cũng bị thời gian xóa nhòa dần đi. Khương Chính Hồng thường tự trách bản thân có phải khi đó mình quá cứng rắn và tàn nhẫn hay không?
Mãi cho đến hôm nay, ông ấy mới nhận ra rằng không cần phải tự trách bản thân mình nữa.
Bởi vì Khương Lam hoàn toàn không xứng đáng là một phần của Khương gia.
Khương gia gặp nạn, không về giúp đã đành lại còn phái thằng nhóc con tới xem trò cười với danh nghĩa giúp đỡ, đúng là một sự sỉ nhục to lớn.
Làm sao Khương Chính Hồng có thể không tức giận được.
“Tề Thương Lan, tôi còn tưởng chúng ta làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, không ngờ ông lại làm như thế. Nếu như ông sợ hại đến Tề gia thì cứ đến nương nhờ Hầu gia là được. Không cần phải tới đây sỉ nhục chúng tôi đâu.”
Lục Vân được Tề Thương Lan giới thiệu, như vậy hắn không phải là cùng một đám với bọn họ hay sao?
Đương nhiên Khương Chính Hồng trút giận lên Tề Thương Lan.
Tề Thương Lan thực sự chán nản.
Lục Vân cũng lắc đầu nói: “Ông là người nóng tính không phân phải trái, thậm chí còn quá sĩ diện và không biết điều, chẳng trách năm đó bác Khương lại bỏ nhà ra đi trong cơn tức giận.”
“Đồ hỗn láo, cậu nói gì cơ?”
Ánh mắt Khương Chình Hồng trầm xuống, ông ấy nhìn Lục Vân với vẻ nguy hiểm.
Trong lòng Lục Vân khinh bỉ, hắn chẳng những không lùi bước mà còn sải bước tiến lên: “Tôi mới nói với ông có mấy câu mà ông đã nhăn mặt rồi, ông cho rằng mình giỏi giang lắm sao? Nếu như không phải vì nể mặt bác Khương thì tôi đã không tình nguyện giúp đỡ Khương gia rồi.”
“Cậu…”
Vẻ mặt của Khương Chính Hồng hơi run rẩy, ông ấy vô thức lùi lại một bước nhưng chính ông ấy cũng không nhận ra điều đó.
Lúc này, đột nhiên một âm thanh già nua tù hậu viện truyền đến: “Đưa cậu ta đến gặp tôi.”
Là Khương Thiên Viễn, ba của Khương Chính Hồng và cũng chính là Tông sư Hóa cảnh tọa trấn của Khương gia.
“Cậu ta” mà Khương Thiên Viễn đề cập tới chính là Lục Vân.
Khương Chính Hồng không dám làm trái ý của ba mình, vì thế ông ấy bình tĩnh nói: “Hãy đến gặp ba tôi với tôi.”
“Ông không thể nói là mời sao?”
Lục Vân không cho ông ấy một sắc mặt tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.