Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 484:




Khương Dung càng khó hiểu, nhưng ngay lúc này, sân sau bỗng truyền đến một tiếng cười to vô cùng kích động, làm kinh động cả Khương gia: “Ha ha ha, thật là trời phù hộ Khương gia, đám người chờ xem trò cười của ta đều phải hối hận!”
Tiếng Khương Thiên Viễn cười lớn làm rung chuyển toàn bộ Khương gia, tất cả mọi người trong Khương gia đều bị sốc: “Lão tổ ơi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngài còn bình thường không?”
Ngày mốt chính là ngày luận võ với Hầu gia, giờ đây trong Khương gia là một mảng ảm đạm, từ trên xuống dưới ai cũng biết đây là trận đại họa đối với Khương gia bọn họ, muốn thắng thật sự quá khó khăn.
Nhưng vào lúc này, lão tổ đột nhiên phát ra một trận tiếng cười cực kỳ hưng phấn như vậy làm mọi người không rõ làm sao, tại sao phản ứng của lão tổ lại kích động như phát điên vậy!
Ông còn nói ông trời đang phù hộ cho Khương gia bọn họ, nhưng giờ Khương gia sắp sửa diệt vong đến nơi rồi.
Tất cả thành viên của Khương gia không còn hy vọng gì nữa, giờ phút này tâm trạng thê lương hơn cả khi đối mặt với cái chết.
Sau khi nghe được tiếng cười này, mọi người lần lượt chạy về sân sau, nhưng đến nơi bọn họ chỉ dám đứng ngoài cửa sân sau, không có sự đồng ý của lão tổ họ không dám bước vào.
Khương Chính Hồng cũng đến.
Một người đàn ông trung niên hỏi: “Ba, ông nội làm sao vậy?”
Người đàn ông trung niên này tên là Khương Thừa Nghiệp, là con trai trưởng của Khương Chính Hồng, hiện tại cũng là trụ cột quan trọng của thế hệ trung niên ở Khương gia.
Khương Chính Hồng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ ra lệnh: “Tất cả các người đợi ở đây, không ai được phép đi vào làm phiền lão tổ.”
Khi nói, giọng của ông ấy run run, khuôn mặt tràn đầy phấn khích, khiến mọi người càng cảm thấy khó hiểu vô cùng, đám người Khương Thừa Nghiệp run lên, làm sao ngay cả cha cũng có vẻ vui mừng như vậy?
Khương Chính Hồng phớt lờ đi câu hỏi kia, phấn khích bước vào sân sau, Lục Vân đi theo sau ông ấy, nhưng hắn vừa bước một bước vào trong, đã nghe thấy Khương Thừa Nghiệp hét lên đầy giận dữ: “Cậu đang làm gì đó? Cậu không phải người của Khương gia chúng tôi đúng không?”
Vừa rồi bọn họ đều tập trung nhìn vào sân sau nên không chú ý tới Lục Vân đang đi phía sau Khương Chính Hồng, lúc này mới phát hiện đó là một gương mặt xa lạ.
Lục Vân chưa kịp nói chuyện, Khương Chính Hồng đã quay lại và hét lên: “Làm càn! Không được vô lễ với Lục tiền bối!”
Lục tiền bối.
Mọi người trong Khương gia đều sững sờ.
Đối với một người trẻ tuổi như vậy, mà lão gia vẫn gọi là tiền bối?
Nghi vấn của bọn họ còn chưa được giải đáp, Khương Chính Hồng đã cung kính nói với Lục Vân: “Xin mời Lục tiền bối, hiện tại nhất định cha tôi rất nóng lòng muốn gặp người.”
Lục Vân gật đầu, đi theo Khương Chính Hồng đi vào sân sau, để lại đám hậu bối Khương gia ngây người đứng đó.
Khương Thừa Nghĩa, con thứ hai của Khương gia, nói: “Anh cả, ông nội và cha đều phấn khích như vậy, anh nghĩ thử xem có phải tu vị của ông nội đã đột phá không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.