Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 553:




Cô là tu đạo giả, không giống như Lục Vân, người có thể sử dụng năng lượng chân chính để tấn công.
Cách tấn công duy nhất của cô chính là sử dụng sưu linh hồn.
Hơn nữa, trong những năm đi theo sư phụ Thiên Diệu Tử, mỗi lần gặp phải kẻ thù, cô đều bỏ chạy nên kinh nghiệm chiến đấu rất ít. Vì thế, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của những giáo đồ Tà Linh giáo này.
“Em năm, em…A!”
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Vương Băng Ngưng đi ra ngoài xem thì thấy một vài bóng đen đang bao vây Sở Dao. Cô hét lên đầy sợ hãi.
Sở Dao phân tâm nói: “Chị tư, chị mau chạy đi! Mau đi tìm sư huynh…Cầu cứu tiểu Lục Vân!”
Ầm!
Cô bị mất tập trung nên rất nhanh đã bị một giáo đồ đánh vào ngực, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Đại hộ pháp của Tà Linh giáo đã nhìn thấy Vương Băng Ngưng. Trong mắt hắn ta lóe lên tia hàn quang, hưng phấn nói: “Ha ha, không ngờ lại đạt được thu hoạch ngoài ý muốn, cô ta lại là một mỹ nữ khác. Mau bắt cả hai quay về biến thành nữ sủng của giáo chủ.”
Ai cũng biết giáo chủ Tà Linh giáo vô cùng háo sắc. Nếu như bắt được hai người đẹp này thì giáo chủ nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.
Quan trọng nhất là mỗi khi giáo chủ chơi chán thì sẽ giao những người phụ nữ đó cho những thuộc hạ.
Hiện tại hai người phụ nữ này quả thực đều là mỹ nữ tuyệt trần. Cho dù bị giáo chủ chơi chết thì đối với bọn họ cũng chính là phần thưởng lớn.
Vương Băng Ngưng hoảng sợ, cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối mà trên người còn đang bị thương, ở lại đây cũng chẳng có tác dụng gì, sẽ làm liên lụy đến Sở Dao.
Vì vậy, cô đã hành động dứt khoát.
Bỏ trốn!
Trong khi chạy trốn, cô còn dốc hết sức liên lạc với tiểu Lục Vân.
Nhưng.
Lục Vân không trả lời cuộc gọi của cô ấy.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Vương Băng Ngưng đang lo lắng tột độ!
Đúng rồi!
Phù bình an!
Sau khi cô ấy trốn thoát khỏi Nam Ngư quốc vài ngày trước, Lục Vân đã nói với cô rằng tấm phù bình an trên người cô thực ra là ý niệm trận pháp, chỉ cần cô gặp nguy hiểm, phải lập tức gọi tên của tiểu Lục Vân.
Không ngờ lần sử dụng thứ hai lại tới sớm như vậy.
“Tiểu Lục Vân, tiểu Lục Vân, em nhanh chóng trở về! Em năm sắp bị người ta đánh chết!!”
Lúc này, Lục Vân đang ngủ say trong căn hộ Liễu Giang, điện thoại đã tắt tiếng.
Hắn nghĩ rằng bản thân có thể ngủ ngon nếu chạy đến căn hộ của Liễu Giang, hắn tránh được Vương Băng Ngưng, nhưng lại có một Liễu Yên Nhi khác đến, hành hạ hắn cả đêm, vì vậy hắn chỉ có thể đánh một giấc ngon lành vào ban ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.