Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 60:




“Một đám người mù cổ hủ, Vân Lộc đại sư có người sùng bái như
Chương 604
“Nhược Vũ, không cần tàn nhân như vậy, anh là cha của con mà” Anh hít sâu một hơi, cúi đầu qhé vào bung của cô.
Nếu lòng bàn tay không đủ mềm mại, thì cơ bản sẽ không thể cảm nhận được sự tồn tại của bé con Vậy anh dựa gần sát lại, bé con có thể đáp lại anh một chút được không?
Nhưng mà bé con trong bụng vần yên lặng không có một chút động tác nào.
Lê Nhược Vũ nhìn anh, cho đến khi anh thất vọng ngồi thẳng người dị lần đề cục cưng xuất hiện thai máy, sau này nhất định sẽ không bỏ lỡ bất cứ giai đoạn phát triển nào của con cả, anh sẽ ở bên em và cục cưng”
Lúc này cô mới di chuyến cơ thể, trong mắt đầy lãnh đạm. Thật ra có hay không cũng không sao cả: “Có một số việc không thể nào cưỡng cầu”
Lâm Minh rất thương tâm, Lê Nhược Vũ còn đặc biệt bình tĩnh rắc muối lên miệng vết thương của anh: “Nếu anh thật sự muốn ở bên con thì đi đến chỗ Lâm Niệm Sơ đi, cái anh thật sự bỏ qua chính là quá trình lớn lên của Lâm Niệm Sơ đấy”
“Nhược Vũ, em còn muốn anh nói bao nhiêu lần em mới có thể hiểu, Lâm Niệm Sơ không quan trọng” Trong lòng anh tràn đầy phiền muộn.
Lê Nhược Vũ cười lạnh lùng Nếu không quan trọng vậy thì tạo sao phải để con cô mạo hiểm tính mạng đi kiểm tra độ phù hợp? Có lẽ, cái quan trọng là mẹ của đứa bé đúng không?
Chỉ là một cái vết sẹo tương tự có thể chuyển dời đến trên người mình Cô không khỏi vươn tay sờ sau gáy, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt, khiến cô vội rụt lại như bị điện giật Lâm Minh không rõ vì sao Lê Nhược Vũ luôn luôn ôn nhu rộng lượng bỗng nhiên trở nên không chịu nói lý như hiện giờ.
Anh biết chuyện Lâm Niệm Sơ là do anh không đúng.
Nhưng anh cũng đã giải thích mấy lần rồi, chỉ là cho dù anh nói như thế nào, bọn họ cũng vẫn không thèm để ý đến anh, thậm chí đến nói chuyện thôi cũng lười nói với anh.
Buổi tối mỗi ngày, Lâm Minh luôn ôm cô đi ngủ, cô cũng không giấy dụa, rõ ràng tựa vào bên người anh, thế nhưng lại khiến người ta có cảm giác xa xôi vô cùng, Văn luôn là cùng giường nhưng lại khác mộng Lâm Minh cũng muốn gần gũi với cô hơn, cho dù anh buông tất cả kiêu ngạo tự tôn, hạ thấp bản thân đi lấy lòng cô, cô cũng vẫn thờ ơ với anh.
Vừa phải đối phó với hai ông cụ nhà họ Phạm và họ Lâm, vừa phải dỗ dành Lê Nhược Vũ, chuyện công ty còn không thể lơi lỏng. Anh phải khống chế được ba phía, nhưng vẫn tập trung vào cô và con, thế nhưng mặc kệ anh làm thế nào, Lê Nhược Vũ cũng chưa từng tươi cười với anh dù chỉ một lần.
Cô còn lạnh lùng hơn khối băng, ít nhất khối băng còn có thể hòa tan nhờ nhiệt độ.
Nhưng cô lại giống như đá cứng, hoàn toàn không có một chút dao động.
Lâm Minh đã hao hết kiên nhẫn, vừa lúc đang vào giai đoạn quan trọng của chuyện với tác với nước M, anh cũng không còn tâm tư đi dỗ cô.
Cô muốn thế nào thì cứ làm thế ấy đi Mà từ sau khi Lâm Minh không để tâm đến cô nữa, cơ thể Lê Nhược Vũ lại khôi phục tốt hơn cả trước kia.
Có Lê Minh Nguyện ở bên cạnh, cuộc sống của cô lại trôi qua bình đạm như vậy, không ảnh hưởng đến hai bé trong bụng, cô không cần phải nhốt mình trong vòng tự do nho nhỏ nữa Cô thực sự rất muốn có thể bảo vệ được hai bé con trong bụng, những động tác nào có ích cho bé con, cô đều sẽ làm hết.
Khi cơ thể Lê Nhược Vũ hoàn toàn ổn định, cô cố ý đi báo danh lớp học dưỡng thai.
Bởi vì cô muốn làm một người mẹ tốt, không muốn lúc hai con sinh ra mà cô lại luống cuống †ay chân không biết xử lý như thế nào.
các ngươi, đúng là một loại sỉ nhục.”
Nói xong liền kéo tay của Liễu Yên Nhi, nhanh chóng rời khỏi Hàn gia, mọi người tức giận đến lỗ mũi bốc khói.
Trên đường về.
Đôi mắt đẹp của Liễu Yên Nhi di chuyển, không ngừng đánh giá Lục Vân.
Lục Vân cười khổ nói: “Chị Yên Nhi, chị làm gì nhìn em như vậy, chẳng lẽ trên mặt của em có chữ?”
“Tiểu Lục Vân, vừa rồi cậu quá ngầu, chị rất thích.”
Liễu Yên Nhi kiều mỵ cười, bỗng nhiên, nâng mặt Lục Vân lên, hôn chụt một cái.
Mặt dày của Lục Vân có thể so với thép tấm, đỏ lên vài phần.
Liễu Yên Nhi tùy tiện nói: “Cậu đừng nghĩ lệch nha, chỉ là chị quá vui mà thôi.”
Lục Vân trong lòng cười khổ, em là em của chị, nào dám nghĩ tầm bậy!
Thời điểm hai người trở lại biệt thự, đã gần mười một giờ khuya.
Bình thường Liễu Yên Nhi cũng giống như các chị em khác, để tiện cho công việc, đều lựa chọn ở gần nơi làm việc.
Chỉ có Diệp Khuynh Thành, công ty ở gần, mới có thể thường xuyên về biệt thự.
Hiện tại Lục Vân đã trở lại, Liễu Yên Nhi cũng chuẩn bị trở về ở chung, cùng lắm thì ngày hôm sau đi làm đường xá xa một chút.
“Sao về muộn thế?”
Lúc hai người trở lại biệt thự, Diệp Khuynh Thành đương nhiên còn chưa ngủ.
Cô đã tắm rửa xong, trên người mặc chính là chiếc váy ngủ bán trong suốt, vạt áo ren vừa vặn che đi góc đùi.
Một đôi chân ngọc trắng nõn nà lộ ra trong không khí, phảng phất là kiệt tác hoàn mỹ nhất thế gian này.
Lục Vân không liếc mắt, luôn giữ cho mình duy trì năng lượng tích cực.
Chỉ là, một giây sau Diệp Khuynh Thành lại đột nhiên mở to hai mắt nói: “Tiểu Lục Vân, trên mặt em……
Trên má trái Lục Vân, còn lưu lại một vết son môi đỏ tươi, quên lau đi.
Liễu Yên Nhi chột dạ nói: “Hắc hắc, chị, em đi tắm trước đây.”
Diệp Khuynh Thành trong nháy mắt hiểu được, ánh mắt có chút u oán, giống như là đánh đổ bình dấm chua.
“Công bằng một chút, tự mình đưa má phải tới đây, đừng ép chị tự mình động thủ.”
Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Diệp Khuynh Thành bá đạo vô cùng.
……
Ngày hôm sau, các chị em đều đi làm.
Lục Vân thì gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Chuyện tối hôm qua, đương nhiên vẫn chưa xong, Lục Vân nhất định phải để cho những người kia, vui lòng xin lỗi chị Yên Nhi.
Rất nhanh, một tin tức chấn động nhanh chóng lan ra khắp Giang Thành.
Thứ ba tuần này, phòng đấu giá Đông Chính mở cửa, đến lúc đó sẽ có một bức tác phẩm mới của Vân Lộc đại sư ra mắt.
Tin tức này vừa ra, toàn bộ giới sư tâm ở Giang Thành đều triệt để sôi trào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.