Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 73:




Khâu thần y nhất thời tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Tôn Thiên Lỗi mắng: “Hay cho cái đồ đê tiện, không có tôi, tôi xem cha cậu chữa trị như thế nào!”
“Cái này không phiền ông hao tâm tổn trí.”
Tôn Thiên Lỗi lạnh lùng quét mắt nhìn Khâu thần y, sau đó nhìn về phía Lục Vân, cung kính nói: “Lục tiên sinh, bệnh của cha tôi, xin nhờ anh.”
Lục Vân gật đầu.
Khâu thần y lại nhịn không được lớn tiếng cười nhạo nói: “Ha ha ha, cậu trông cậy vào đồ lang băm này có thể chữa khỏi bệnh cho cha cậu sao?”
Bốp!
Khâu thần y lại bị một cái tát đánh ngã xuống đất.
Có vài người, hễ mở miệng là mắng người, làm người có văn hóa khó vậy sao.
Khâu thần y mặt nóng rát đau đớn, nhưng đối mặt với Tôn Thiên Lỗi cao lớn, cũng không dám đánh trả.
Nhưng mà lần này ông ta lại học được một bài học, không lên tiếng nữa.
Mà sở dĩ ông ta không có rời đi, là bởi vì ông ta muốn tận mắt nhìn cái tên họ Lục làm sao chữ bệnh cho Tôn lão gia tử.
Ruồi bọ rốt cục không ong ong kêu loạn nữa, hiện trường yên tĩnh trở lại.
Lục Vân nhìn chằm chằm lão gia tử trên giường bệnh một hồi, không kê đơn, cũng không thi châm, mà là đột nhiên hỏi Tôn Thiên Lỗi một vấn đề: “Cha anh bình thường có yêu thích gì?”
Yêu thích?
Tôn Thiên Lỗi sửng sốt một chút: “Lục tiên sinh là nói về phương diện nào?”
“Đồ cổ tranh chữ cũng được.”
Cha tôi rất thích sưu tầm đồ cổ, trong thư phòng của ông có bày mấy món đồ sứ Thanh Hoa đời Nguyên.
“Đều lấy lại đây đi!”
Tôn Thiên Lỗi không biết Lục Vân muốn làm gì, nhưng vẫn dựa theo phân phó của hắn, cầm sứ Thanh Hoa tới.
Khâu Đồng Nhân đứng một bên cười lạnh, muốn nhìn xem tiểu tử họ Lục này rốt cuộc đang làm trò hề gì.
“Tôn lão gia tử, những đồ sứ Thanh Hoa này phẩm chất không tệ, hẳn là phí của ông không ít công sức mới thu thập được!”
Lục Vân cầm đồ sứ Thanh Hoa, quơ quơ trước mặt Tôn lão gia tử.
Tôn lão gia tử cười khổ nói: “Lục tiên sinh, cậu đây là ý gì?”
Nếu như là bình thường, ông ta sẽ vô cùng vui vẻ cùng Lục Vân đàm luận về đồ sứ đồ cổ, nhưng hiện tại nửa cái mạng cũng sắp không còn, ai còn có tâm tình này đây!
Cũng không biết Lục Vân nghĩ như thế nào.
Hai huynh đệ Tôn Thiên Lỗi Tôn Thiên Quý cũng hoang mang nhìn nhau.
Khâu thần y hừ lạnh một tiếng nói, “Đúng là kì quặc!”
Lúc này, chỉ thấy khóe miệng Lục Vân đột nhiên toát ra một nụ cười nham hiểm, nói ra:
“Tôn lão gia tử, sở thích của ông là sưu tầm đồ cổ, mà tôi thì ngược lại, tôi thích ném đồ cổ.”
Nói xong hắn ở ngay trước mặt Tôn lão gia tử, đem sứ Thanh Hoa trong tay ném xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.