Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 74:




Loảng xoảng!
Đồ sứ Thanh Hoa rơi xuống đất, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.
Sắc mặt hai huynh đệ Tôn Thiên Lỗi nhất thời liền thay đổi.
Bình thường lão gia tử thích nhất chính là mấy thứ này, mỗi ngày đều phải dùng vải bông lau chùi nhiều lần, so với số lần lão tự chùi mông còn nhiều hơn.
Lần này thì tốt rồi, Lục Vân trực tiếp ném một cái nát bét.
Cái này đâu phải là ném sứ Thanh Hoa, rõ ràng là némTôn lão gia tử vào cửa môn quan!
“Tên điên này, là chê cha tôi bệnh còn chưa đủ nặng sao? dám ném đồ cha tôi sưu tầm, tôi phải làm thịt ngươi cậu!”
Tôn Thiên Quý phẫn nộ rít gào một tiếng, xông lên chuẩn bị đánh Lục Vân, kết quả lại bị Tôn Thiên Lỗi ngăn lại.
“Đừng xúc động, Lục tiên sinh làm như vậy, nhất định có đạo lý của cậu ấy.”
Sắc mặt Tôn Thiên Lỗi cũng rất khó coi, không rõ Lục Vân vì sao phải làm như vậy, nhưng hắn lựa chọn nhẫn nại.
Tôn Thiên Quý vẻ mặt khó hiểu quát: “Anh cả, chẳng lẽ anh còn nhìn không ra sao, tiểu tử này rõ ràng là cố ý chọc cha chúng ta tức giận, sao anh còn che chở cậu ta?”
Tôn Thiên Lỗi trầm mặc không nói.
Chuyện cho tới bây giờ hắn có thể có biện pháp gì đây, đắc tội lại đắc tội không nổi, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Lục Vân.
Mà lúc này, Lục Vân đã giơ lên món đồ sứ Thanh Hoa thứ hai, làm bộ lại muốn đập xuống.
Khóe mắt Tôn Thiên Quý nứt ra, cũng không thể tiếp tục khoan dung Lục Vân làm bậy, một bước dài xông lên đoạt lấy bình sứ kia.
Nhưng đúng lúc này……
Nôn……
Chỉ thấy Tôn lão gia tử trên giường bệnh vẻ mặt tức giận, xoay người đứng lên chuẩn bị mắng to Lục Vân, nhưng vừa mới mở miệng, lại đột nhiên phun ra một đống thức ăn vừa chua vừa thối trong dạ dày.
Cái bụng trống rỗng như quả bóng rổ kia cũng xẹp xuống.
Hóa ra, bệnh của Tôn lão gia tử là do “tỳ thất kiện vận” dẫn đến trướng bụng, tích trữ thực phẩm không tiêu hóa được.
Trong Đông y ngũ hành học thuyết, tỳ thuộc thổ, can thuộc mộc, mộc khắc thổ.
Lục Vân cố ý chọc giận Tôn lão gia tử, khiến cho gan mộc chi hỏa thiêu đốt, tỳ thổ mất đi khắc chế, cho nên mới dẫn đến nôn mửa.
Không cần uống thuốc không cần châm cứu, đã chữa khỏi bệnh cho lão gia tử.
Hai huynh đệ Tôn gia trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm.
“Vừa rồi ông cười rất vui vẻ nha!”
Lúc này, Lục Vân đột nhiên đi tới bên cạnh Khâu thần y, vỗ một cái vào gáy.
Vừa rồi.
Lúc Lục Vân đập đồ sứ Thanh Hoa, Khâu thần y là cười vui vẻ nhất, thậm chí còn nói một câu: “Đập bể hết những thứ này cũng không chữa được bệnh đâu, mấy cậu là đang xem khỉ diễn xiếc mà thôi!”
Bởi vì lúc ấy thanh âm ồn ào, những người khác không nghe thấy, hoặc là nói tất cả mọi người đem lực chú ý đặt ở đồ sứ Thanh Hoa, nên không chú ý nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.