Bạch Long Vương không trả lời.
Ông ta quyết định giữ im lặng.
Vừa rồi Lục Vân đột nhiên ngắt ngang lời nói của ông ta, rõ ràng là do hắn không muốn để lộ thân phận Vân Thiên Thần Quân.
Bạch Long Vương không thể làm như không hiểu, cho nên ông ta quyết định im lặng một lúc lâu sau mới dùng biểu cảm phức tạp nói: “Bành gia chủ, có vài chuyện không tiện nói ra, cho nên việc hôm nay tôi sẽ không can thiệp vào hay là các người tự nghĩ cách giải quyết đi!”
Bành Quốc Hào không vui nói: “Bạch Long Vương, đừng quên chúng ta đã ký hiệp ước, chẳng lẽ danh dự của ông lại không đáng một xu như vậy, thế thì sau này còn gia tộc nào dám hợp tác với ông nữa chứ?”
Lời nói vừa dứt.
Trên người Bành Quốc Hào đột nhiên phát lạnh.
Chỉ thấy Bạch Long Vương đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn vào ông ta, lạnh lùng nói: “Là ai cho ông lá gan dám nói chuyện với tôi như vậy?”
Sắc mặt Bành Quốc Hào lập tức trắng bệch.
Lần hợp tác này là do bên Bành gia chủ động tìm tới Bạch Long Vương, chứ không phải là Bạch Long Vương chủ động đi tìm.
Đối với Bạch Long Vương mà nói, số tiền mà ông ta kiếm được trước đó đã đủ ông ta tiêu xài suốt mấy đời, sở dĩ Bạch Long Vương vẫn đồng ý hợp tác với những gia tộc này, đơn giản chỉ vì bốn chữ: Không chê tiền nhiều.
Tiền đến thì có người nào chê chứ?
Tất nhiên phải là càng nhiều càng tốt.
Nhưng mà điều kiện đầu tiên, cũng là điều kiện quan trọng nhất là phải còn mạng xài, giờ ông mà đắc tội Vân Thiên Thần Quân, thì có kiếm được nhiều tiền hơn nữa cũng có ích lợi gì đâu?
Bành Quốc Hào thấy Bạch Long Vương đột nhiên phản bác lại cũng có chút chột dạ, vừa rồi ông ta thật sự là quá gấp gáp, nhất thời không nhịn được mới nói ra lời mạo phạm Bạch Long Vương.
Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy.
Ông ta không đắc tội nổi Uông Đào, đồng thời cũng không đắc tội nổi Bạch Long Vương đâu!
“Bành Quốc Hào, tôi tốt bụng khuyên ông một câu, chuyện không nên quản thì đừng quản, nếu vì nhỏ mà mất lớn sẽ hối hận không kịp.”
Bạch Long Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Vân, trong hai mắt xẹt qua một tia cung kính, nhưng không có biểu hiện quá nhiều, ông chỉ hơi gật đầu rồi lui ra ngoài.
Nếu Thần Quân điện hạ không muốn để lộ thân phận thì ông ta cũng không tiện quỳ lạy gì, chỉ cần truyền đạt ý tôn kính cho hắn hiểu là được.
Bành Quốc Hào lâm vào trầm tư.
Câu vừa rồi Bạch Long Vương nói trước khi rời đi có ý gì?
Vì nhỏ mất lớn, hối hận không kịp.
Chẳng lẽ ông ta đang nhắc nhở mình, không nên vì lấy lòng Uông Đào mà đắc tội Lục Vân? Chẳng lẽ bối cảnh sau lưng thanh niên tên Lục Vân này còn khủng bố hơn cả Uông Đào sao?
Bành Quốc Hào đoán không ra.
Lúc này, quản lý nhà hàng ở bên cạnh ông ta thấp giọng nói: “Ông chủ, người tên Lục Vân này là người đàn ông của Lạc tiên tử.”
Người đàn ông của Lạc tiên tử?