“Nói vậy là anh tha thứ cho em?” Ánh mắt Lưu San San sáng lên.
Diệp Vô Địch thoải mái nói: “Anh không quan tâm chuyện lúc trước nữa, anh cũng đã tha thứ cho em, nhưng tha thứ rồi, không có nghĩa là chúng ta có thể quay lại như cũ, từ nay về sau, chúng ta mỗi người đi một ngã!”
Vừa rồi khi Uông Đào nói muốn giết Diệp Vô Địch, Lưu San San đã cầu xin thay Diệp Vô Địch, còn bởi vậy mà bị Uông Đào tát một cái.
Điều đó chứng minh trong lòng Lưu San San vẫn còn chỗ cho Diệp Vô Địch.
Diệp Vô Địch vốn đã không còn hận cô ta nữa, nhưng cũng vỏn vẹn chỉ là không hận nữa mà thôi, quay lại yêu đương với Lưu San San là chuyện không thể nào.
Lưu San San vì cậu ta mà bị Uông Đào đánh, mà cậu ta cũng đã vì Lưu San San mà đánh Uông Đào một trận, bù trừ qua coi như hoà nhau, còn chuyện cắm sừng, bây giờ dây dưa cũng không có ý nghĩa gì.
Cứ đơn giản dừng lại ở đây đi!
Ánh mắt Lưu San San ảm đạm xuống, trong lòng cô cũng biết, cô không còn cơ hội nào quay lại với Diệp Vô Địch nữa rồi.
Cô ta cảm thấy mình không xứng.
“Vô Địch, bối cảnh Uông Đào rất hùng hậu, thật sự không phải người anh có thể chọc được, nghe em khuyên một câu được không, nhanh chóng rời khỏi kinh thành, đừng quan tâm gì cả, có thể chạy bao xa thì cứ chạy đi.”
Lúc nãy ở đây toàn là mấy nhân vật lớn, Lưu San San căn bản không có tư cách xen vào, mà hiện tại chỉ còn lại cô và Diệp Vô Địch cho nên cuối cùng cô cũng có cơ hội nói ra suy nghĩ nội tâm của mình.
“Nếu để anh vì em mà phải chết trong tay Uông Đào, em sẽ ân hận cả đời…”
Đến bây giờ Lưu San San vẫn cho rằng việc này là do mình gây ra nên sau khi liên lụy đến Diệp Vô Địch, cô cảm thấy rất áy náy.
Diệp Vô Địch lại lắc đầu nói: “Anh không đi đâu hết, anh muốn ở lại đây với anh rể, anh tin anh ấy sẽ giải quyết được chuyện này,”
Tuy rằng cậu ta không thể làm gì, nhưng lúc này tuyệt đối không có thể nào chạy trốn.
Ít nhất là bên cạnh cậu ta còn có một anh rể trâu bò.
Lưu San San cầu xin nói: “Vô Địch, em biết chúng ta không thể quay lại với nhau, nhưng anh có thể nghe lời khuyên của em lần cuối được không, không phải trước đây anh rất nghe lời em sao?’
Rõ ràng hiện tại giá trị thù hận của cậu Uông đã chuyển sang cho Lục Vân, nếu Diệp Vô Địch muốn chạy trốn chắc chắn sẽ có cơ hội lớn hơn Lục Vân.
Chết một người còn tốt hơn chết hai người.
Suy nghĩ của Lưu San San thật sự ngây thơ như vậy.
Diệp Vô Địch cắt ngang lời cô ta nói: “Em không cần nói nữa, đừng nói tới anh chắc chắn không thể chết, mà cho dù có chết anh cũng không bỏ rơi anh rể ở lại một mình.”
“Vô Địch…”
“Câm miệng đi!”
Diệp Vô Địch mất kiên nhẫn quát một tiếng, lập tức làm Lưu San San chấn động.
Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô, trong lòng Diệp Vô Địch lại mềm ra, không nhịn được nói: “Em thật sự không cần lo lắng cho anh, bởi vì anh rể của anh thật sự rất lợi hại, hơn nữa anh ấy chính là Vân Thiên Thần Quân.”
Vân Thiên Thần Quân…