“Còn không phải là chuyện của tên khốn Vương Cương sao?”
Diệp Khuynh Thành tức giận đem video trong điện thoại cho Lục Vân xem một lần.
Nhất thời.
Trong con ngươi Lục Vân hiện lên một tia lạnh lùng.
“Chị, chị đừng nghĩ nhiều, em sẽ giải quyết.”
“Cậu muốn đi tìm Nam Giang Vương sao?”
“Không cần.”
Lục Vân cười lạnh một tiếng, trực tiếp rời khỏi biệt thự.
Diệp Khuynh Thành vẫn không yên tâm, lại gọi điện thoại cho Liễu Yên Nhi.
Dù sao Liễu Yên Nhi mở quán bar, ở thế lực ngầm ít nhiều có chút nhân mạch, nói không chừng vừa vặn quen biết ông chủ của Bách Vạn Phú Hào, có thể xin giúp đỡ.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghi hoặc của Liễu Yên Nhi: “Chị, sao lại gọi cho em vào lúc này?”
“Vương Cương bị người của Bách Vạn Phú Hào bắt rồi.” Diệp Khuynh Thành nói ngắn gọn.
“Nó bị bắt lại thì liên quan quái gì đến chúng ta.”
“Tiểu Lục Vân cũng đi qua đó rồi.”
“Cái gì? Tiểu Lục Vân cũng đi? Em qua đó liền đây.”
Liễu Yên Nhi nói xong liền cúp điện thoại, tìm lưỡi lê đeo ở sau lưng, sau đó liền vội vàng chạy tới Bách Vạn Phú Hào.
Hoa Tí Long, nếu Tiểu Lục Vân của tôi rụng một cọng tóc nào, lão nương đây tuyệt đối sẽ cho anh sống không bằng chết!
Mà giờ phút này Lục Vân đã đi tới cửa sòng bạc.
Vẻ mặt lạnh lùng.
Vương Cương sống hay chết, hắn không quan tâm.
Hắn quan tâm chính là, Hoa Tí Long lại dám quấy rầy chị Khuynh Thành, còn tuyên bố muốn đi quấy rầy Ngô gia gia.
Người này, đáng giết!
“Xuất trình thẻ căn cước.”
Hai người đàn ông áo đen lạnh lùng đứng ở cửa, ngăn cản Lục Vân nói.
Nơi này bình thường không cho người lạ đi vào, mỗi khi có người lạ muốn đi vào, đều phải thông qua khách quen giới thiệu.
Mà khách quen thường sẽ có một tấm thẻ căn cước đặc chế của sòng bạc.
Hai người này ngăn Lục Vân lại, cũng chỉ kiểm tra theo thông lệ.
Giọng Lục Vân lạnh như băng nói: “Tránh ra!”
“Tiểu tử cậu là tới gây sự sao?”
Hai người nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt âm trầm, chỉ là còn không đợi bọn họ ra tay, bụng liền đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.