Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 847:




“Lui lại! Mọi người lập tức rời khỏi hòn đảo này mau!”
Rốt cuộc Lục Vân vẫn không cởi mặt nạ đầu rồng nữa mà quay sang ra lệnh cho mọi người rời khỏi hòn đảo.
Lúc này lui lại vẫn còn kịp. .
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
“Chị tư, chị đi trước đi!”
“Tiểu Lộ Vân, em không đi sao?”
“Em còn có một số việc phải làm, chị yên tâm, đối với em thì đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Vương Băng Ngưng do dự một chút, gật đầu nói: “Vậy thì em nhớ cẩn thận.”
Cô biết cảnh tượng này đối với Tiểu Lục Vân không là gì cả, Tiểu Lục Vân đã có thể cưỡi trên sóng mà đi, thì những đợt sóng này căn bản không gây ra uy hiếp gì cho hắn cả.
Phải có lý do gì đó mới khiến Tiểu Lục Vân ở lại.
Nhưng Vương Băng Ngưng không hỏi quá nhiều, cũng không có thời gian để hỏi nhiều, cô nhanh chóng cùng đám người xung quanh rời khỏi hòn đảo, cùng nhau đi lên một chiếc du thuyền khổng lồ.
Đám người nhanh chóng sơ tán đi.
Bởi vì mọi người đã phát hiện hòn đảo đang chìm từ rất sớm, đồng thời ở đây còn có lực lượng của nhiều quốc gia hợp tác lại sơ tán người dân nên toàn bộ quá trình không hề diễn ra tình trạng giẫm đạp lên nhau.
Mọi việc khá trật tự.
Rất nhanh.
Mọi người từ các quốc gia đã thành công về đến du thuyền chở khách hoặc máy bay chiến đấu bay lượn trên đầu để rời khỏi hòn đảo, nhưng mà họ không di chuyển đi quá xa mà đứng đó cách một khoảng để quan sát hòn đảo chìm xuống.
Thứ nhất là bọn họ muốn biết tại sao hòn đảo lại bị chìm.
Thứ hai là họ tò mò tại sao Thiên Sáp Vương vẫn còn ở lại trên đảo.
Ngay lúc này.
Lục Vân là người duy nhất có mặt trên đảo nhỏ giữa Thái Bình Dương kia.
Hắn đứng yên bất động.
Nhưng thật ra tâm trạng của hắn đang vô cùng phấn khích.
Chắc chắn phía dưới hòn đảo này có ẩn chứa thứ gì đó không hề tầm thường, mà hắn biết được vậy là vì hắn đã cảm nhận được thật ra cả hòn đảo này là một trận pháp vô hình.
Có lẽ vì mấy nhát kiếm hắn vừa chém ra khi nãy đã kích trận pháp vô hình này, khiến toàn bộ hòn đảo bắt đầu chìm xuống.
Nước biển dâng lên rất nhanh hay nói cách khác là tốc độ hòn đảo chìm xuống cũng càng lúc càng nhanh. Chỉ thoáng chốc nước biển đã cao đến thắt lưng của Lục Vân, nhưng hắn vẫn chưa có ý định rời đi.
Hắn tin chắc hòn đảo này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Ùng ục!
Cuối cùng hòn đảo đã hoàn toàn bị nhấn chìm, hàng loạt gợn sóng dữ tợn kia cũng dần dần bình tĩnh lại.
Cả hòn đảo đã biến mất hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.