“Chắc chiếc gương nhỏ này là thứ đã tỏa ra thứ hào quang chói mắt kia, nhưng mà công dụng của nó là gì?”
Lục Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc gương hình thoi trong lòng bàn tay. Đang nghi ngờ, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới dưới nước đang run lên, vô số ánh sáng trắng rải rác gần đó bỗng nhiên trỗi dậy, điên cuồng ngưng tụ lại.
Ánh sáng trắng điên cuồng ngưng tụ, cuối cùng ngưng tụ thành ba kiếm ý kinh thiên.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lục Vân đã tái nhợt đi.
Bất kỳ kiếm ý nào trong ba kiếm ý này đều phóng ra khí tức chết chóc đáng sợ, với tu vi hiện tại của Lục Vân, nếu bị bất kỳ một trong số chúng đánh trúng, rất có thể sẽ lập tức biến thành tro tàn.
Người có thể lưu lại kiếm ý mạnh mẽ như vậy sẽ có tu vi khủng bố đến cỡ nào đây!
Không còn thời gian để suy nghĩ đến nữa.
Lục Vân điên cuồng bỏ chạy, bởi vì hắn đã cảm giác được một trong những kiếm ý đó đang phóng ra tín hiệu nguy hiểm, cứ như ngay giây kế tiếp nó sẽ chém thẳng vào người hắn.
Lục Vân không muốn chết ở chỗ này.
Chủ yếu là bởi vì hắn không ngờ rằng trong trận pháp thần bí này ngoài một gương bảo vật ra, còn có ba kiếm ý khủng bố như vậy.
Nếu sớm biết chuyện này, hắn còn cần loại bảo vật này nữa không?
Lục Vân lập tức thi triển hết những đạo pháp đã học được ra ngoài hết, để chạy trốn khỏi thế giới dưới nước khép kín này, thế nhưng trận pháp thần bí này vô cùng quỷ dị, không gian bên trong dường như đã mọc ra vô số xúc tu cản trở không cho hắn tiến về phía trước.
Bùm!
Kiếm ý quái dị cuối cùng đã giáng xuống.
Hơi thở tử vong vô tận lập tức tràn vào cơ thể Lục Vân.
Lục Vân đau khổ cười lên một tiếng.
Tham!
Vì tham muốn cái bảo vật này mà hắn đã đánh đổi cả tính mạng của bản thân!
Thật là xui xẻo.
Ngự Linh Thần kiếm trong tay Lục Vân bị đánh bay, dưới kiếm ý áp đảo ngập trời, mọi sự kháng cự đều dường như vô nghĩa.
Ngay khi Lục Vân tưởng rằng mình sẽ phải vĩnh viễn vĩnh biệt các chị thì lòng bàn tay của hắn bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nóng rực, sau đó một cảnh tượng kỳ quái xảy ra.
Khi đạo kiếm ý khủng bố kia giáng xuống, lòng bàn tay phải của Lục Vân đột nhiên tỏa ra một luồng ánh sáng huyền ảo, chuyện bất ngờ hơn nữa là luồng ánh sáng huyền ảo này có thể ngăn cản được kiếm ý.
Nói chính xác thì không phải là ngăn cản mà là hấp thụ.
Đúng.
Hấp thụ!
Kiếm ý kinh thiên kia đã bị cái gương hình thoi trong lòng bàn tay của Lục Vân hấp thụ.
Cùng lúc đó.
Trong đầu Lục Vân dần dần hiện lên bốn chữ lớn: Đoạt Thiên Tạo Hóa!
“Đoạt Thiên Tạo Hóa!”